Chương 34: Ta muốn về nhà.

Lại đến ở khách sạn Như Gia, "Như" đến "Như" đi… Chung quy không phải là nhà.

Ở dưới lầu mua một cục sạc vạn năng, ngồi ở trong phòng xem Tivi… Mọi thứ đều tẻ nhạt. Không dám sạc quá lâu, chỉ lo điện thoại hoặc tin nhắn đến không thể nhận được đúng lúc.

Nằm trên giường không thèm thay quần áo, mỗi lần gặp phải vấn đề vướng mắt, đều sẽ một mình rầu rĩ mà hồ đồ suy nghĩ. Lúc có tâm sự trong lòng sẽ không ngủ được, nhìn trần nhà đờ ra, không biết làm sao chợt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên đến Tây An.

Điện thoại di động vang lên, là Cẩn, nàng hỏi ta: "Ở đâu vậy?"

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 23 giờ, một ngày, liền như vậy hỗn hỗn độn độn qua đi.

"Đang nằm thôi!" Cố ý làm cho giọng nói nhẹ nhàng một chút, ta biết, vấn đề nàng đang đối mặt, so với ta khó khăn hơn nhiều…

"Ngày hôm nay… Ngươi…" Cẩn âm thanh trầm thấp, không biết là nàng đang ở nơi nào gọi điện cho ta. Có thể vào lúc này, Đỗ bá bá đã đi ngủ rồi.

"Ta vẫn khỏe!" Ta trở mình, nằm nhoài trên giường, "Trong ba lô có áo ngủ của ngươi với đồ dùng cá nhân, nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có chuyện gì thì liền gọi điện thoại cho ta!"

"Ngày mai ta đi tìm ngươi, ngươi ở nơi nào?" Cẩn hỏi.

"Như Gia ở Kiến Quốc Môn!"

Nói ít lời, Cẩn liền cúp điện thoại. Nghe tiếng tút tút trong tai, điện thoại di động lập tức khôi phục trạng thái chờ. Không có việc gì để làm, cảm thấy có chút tẻ nhạt. Không muốn nhúc nhích, áo khoác cũng không cởi, mơ mơ màng màng, bất tri bất giác liền ngủ.

Buổi sáng đến, vẫn không muốn ra khỏi cửa. Gọi điện thoại đến chỗ tiếp tân đặt bữa sáng, dùng nước lạnh tạt lên mặt, vẫn cảm thấy đầu óc phình to… Nhất định là do không nghỉ ngơi tốt, một buổi tối ác mộng không ngừng… Nhìn thấy trong gương tóc tai rối bù, định tìm một hiệu cắt tóc đến cắt đi.

Có tiếng gõ cửa, đoán là bữa sáng đến.

Mở cửa, tựa hồ có hơi giật mình. Cẩn, nhi tử, Lễ ca, chị dâu… Sáng sớm xuất hiện nhiều người như vậy, làm cho ta có chút không quen.

"Dad!" Nhi tử ngẩng đầu nhìn ta, hô.

Mỗi người giống như đều ngủ không đủ, nhanh chóng nghiêng người để mọi người đi vào. Cẩn vẫn mặc y phục ngày hôm qua, con mắt đỏ ngầu, ta tin hôm qua khi ta đi rồi, nàng nhất định đã khóc.

Nhi tử ngồi trên ghế, ôm túi xách trong tay không buông. Nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia. Không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ, nếu như con hỏi ta, ta nên giải thích như thế nào?

"Không nghỉ ngơi tốt sao?" Vỗ vỗ vai Cẩn, chỉ vỏn vẹn một ngày không thấy, mà cảm giác được nàng uể oải như vậy, trong lòng như bị người khác đâm đến đau đớn, tại sao, ta mang tình yêu cho nàng, mà lại làm cho nàng mệt mỏi như vậy…

"Cũng tốt!" Cẩn mỉm cười nhìn ta, nếu nàng nhíu mày, ta sẽ dễ chịu một chút, như vậy mà còn gượng cười, ta cố nén chua xót trong lòng.

"Tiểu Minh nha!" Lễ ca châm điếu thuốc, đứng lên, mở cửa sổ ra một chút…"Chuyện là như vầy, ba hắn hiện tại tính tình rất không tốt, bệnh của hắn, cũng như vậy. Bác sĩ yêu cầu tịnh dưỡng, không được nổi giận. Thế nhưng… đại thể chính là như vậy, ta trước đây cũng đã nói với ngươi."

"Ân!" Ta nhìn Lễ ca, gật gật đầu.

"Ý của ta là, các ngươi lần này đến thăm một chút là được, thăm xong nên rời đi, trở lại sống ngày tháng của các ngươi, bên này có ta đây. Các ngươi chăm sóc tốt cho mình là được rồi!"

Nghe Lễ ca nói xong, nhìn hắn chau mày đứng bên cửa sổ. Nhìn Cẩn một chút, nàng kéo tay ta, ngồi bên cạnh ta, trầm mặc không nói.

"Ca, việc này ta hiểu! Về thì nhất định phải về, chúng ta còn phải đi làm, hài tử còn phải đến trường. Cho ta chút thời gian, ta biết nên làm gì!"

Vừa dứt lời, trong phòng mấy người đều nhìn chằm chằm ta, giống như trên mặt ta có viết phương án giải quyết..

"Ca, ngươi biết là, xưa nay ta không trốn tránh việc gì… Ta tin tưởng, rồi sẽ có biện pháp xử lý!" Nhìn Cẩn một chút, ta cười.

Trong phòng bắt đầu trầm mặc, tiếng gõ cửa dồn dập làm mọi người giật mình, ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm thấp:

"Xin chào, ta đưa thức ăn đến…"

Ngất… Mải nói chuyện, quên chuyện này…

Cùng Lễ ca nói về bệnh tình của Đỗ bá bá, so với ta nghĩ còn nghiêm trọng hơn, nhìn Cẩn đang chau mày, ta biết, nàng ở bên ngoài nhiều năm nên bây giờ trong lòng hẳn là đang ngập tràn áy náy.

Lễ ca còn phải đi làm, mặc dù bây giờ đã là Quốc Khánh, nhưng không có nghỉ làm, chị dâu cùng Cẩn về nhà chăm sóc Đỗ bá bá, thấy cả nhà đều đứng lên, nhi tử lâu không mở miệng nói chuyện liền lên tiếng:

"Mẹ, ta muốn ở lại đây cùng Dad, ta không muốn trở lại đó!"

Cẩn nhìn ta một cái, đi đến bên người nhi tử, "Ông ngoại ngươi rất muốn ngươi, cùng trở về đi!"

"Không!" Nhi tử cũng rất quật cường, tính tình của hắn, ta không thể quen thuộc hơn.

"Nghe lời!"

Nhi tử vẫn lắc đầu một cái.

"Làm sao vậy? Tiểu tử?" Ta cũng đi lên trước, sờ sờ đầu con."Cùng mẹ trở về đi! Ta còn có chuyện phải làm, cũng không có thời gian cho ngươi, nghe lời, được không?"

"Nhưng ta không muốn đi!" Nhi tử vẫn kiên quyết lắc đầu. Hài tử ngày thường rất nghe lời ta, hôm nay, nhìn dáng dấp, hắn thật sự không muốn về.

"Quên đi, vậy cho hắn ở đây đi!" Lễ ca lên tiếng, "Nếu ba hỏi đến thì bảo hắn ở nhà ta, ngươi ngược lại trừ chăm sóc ba là cùng mẹ tán gẫu cả đêm, cũng không thời gian chăm sóc hắn!"

Cả đêm? Ta nhìn Cẩn một chút… Nàng còn nói với ta nàng rất tốt, rõ ràng chính là không có ngủ…

"Ngươi thế này… Làm sao ở a?" Chị dâu nhìn gian phòng chỉ có một chiếc giường lớn một chút, hỏi.

"Đặt thêm một chiếc giường, hoặc là, thay cái phòng đôi đi!" Nhìn nhi tử vẻ mặt không được cao hứng, ta vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi, tiểu tử, để ngươi lưu lại, đừng tiếp tục bĩu môi ha!"

Tiễn ba người đi, dặn Cẩn nhất định phải chăm sóc thật tốt chính mình, có điều ta biết, lời này nói rồi cũng là vô ích, nữ nhân này a… Nàng tối không biết, chính là tự chăm sóc mình.

Thời gian còn sớm, tiếp tân nói sau mười hai giờ mới có phòng để đổi. Trở về phòng, ngồi ở Tivi nhìn con ăn điểm tâm, túi xách phình to, xem ra tiểu tử này sáng nay ra ngoài không có ý định trở về.

"Nói đi, tại sao không muốn ở nhà ông ngoại?" Trên bàn trà đã nguội, uống một hớp, lạnh đến dạ dày có chút đau.

Nhi tử không nói lời nào, cắn bánh bao, thần tình kia, giống như bánh bao là kẻ thù của hắn, có chút hung tợn.

"Làm sao vậy? Tiểu tử lớn thế này còn vì chuyện gì khó chịu đây?"

Cái bánh bao còn lại một phần ba bị nhi tử nhét vào trong miệng, ta đổ mồ hôi, bộ dáng ăn này a, đúng là ta không giáo hắn tốt… Lại giống ta thế…

"Ông ngoại làm cho mẹ mang ta trở về đây!" Nhi tử nhấp một hớp sữa đậu nành, chậm rãi nói.

"A, hắn nhớ các ngươi mà!" Chuyện này, ta dự đoán được.

"Hắn để mẹ rời ngươi!" Nhi tử đem sữa đậu nành bỏ lên trên bàn, quay mặt sang nhìn ta.

"Ân, hắn không thích ta!" Chuyện này, ta cũng nghĩ ra.

"Hắn hỏi ta ngươi có đối xử tốt với ta không, ta nói rất tốt!" Nhi tử bĩu môi, "Hắn nói, ngươi tốt với ta là muốn lấy lòng mẹ!"

Ta không nói gì. Không nghĩ tới, ở trong lòng Đỗ bá bá, ta là như vậy. Cũng không nghĩ tới, lời nói này, hắn sẽ ở trước mặt tức phụ và con ta nói ra.

Ta không biết nên nói với tiểu hài tử như thế nào, ta không muốn để cho hắn thấy ta đang biện bạch.

"Đừng tưởng ta nhỏ, nên cái gì ta cũng không hiểu! Ai tốt với ta ta biết!" Nhi tử bỗng nhiên lớn tiếng mà nháo, "Hắn mặc kệ ta cùng mẹ, hiện tại hắn bị bệnh liền muốn mẹ cùng ta chăm sóc hắn, thật sự quá đáng!"

"Tự Tự!" Ta ngăn hài tử, dù sao, “hắn” trong miệng của Tự, là phụ thân của Cẩn.

Nhi tử nhìn ta, hắn còn nhỏ, rất nhiều chuyện hắn không hiểu được, ha ha, không chỉ hắn, rất nhiều chuyện, ta cũng không nghĩ ra.

Nhi tử đi tới bên cạnh ta, nhìn ta. Tiểu tử ăn quá gấp gáp, dính bẩn cả cái miệng nhỏ. Nhìn hắn, ta không khỏi cười. Nhanh chóng đứng lên tìm khăn tay lau cho hắn.

"Dad, ta muốn về nhà!"

Lời của con, làm ta có chút khổ sở.

Nhà, ta cũng muốn về nhà!