Chương 32: Bỗng nhiên lạc hướng.

Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung vài đoạn, chưa đọc thì xem một chút…

Tây An.

Một chốc mở cửa kia, trong mắt a di trong chốc lát trở nên kinh hỉ, sau đó vẻ mặt trở nên khó xử, ta biết, có một số điều, Cẩn vẫn luôn không muốn ta khổ sở và phiền lòng, bây giờ, nàng muốn đối mặt.

"A di!"

A di vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn về trong phòng mấy lần. Ra hiệu chúng ta vào nhà.

Phòng khách vẫn như cũ, ta nhớ đến ta đã từng đem nơi này coi như nhà của chính mình, chỉ là hiện tại đột nhiên phát hiện, dựa vào một tình cảm khác để được một gia đình hoàn toàn không có liên hệ máu mủ với mình tiếp nhận, là một sự tình khó đến cỡ nào.

Nếu như, chúng ta vỏn vẹn chỉ là thầy trò… Nhưng, chúng ta từ lâu không phải chỉ là thầy trò.

"Ngồi xuống trước đi!" A di chỉ ghế sofa, mặt lộ vẻ khó xử. Rối ren trong lòng, làm cho ta rất nhanh bắt được vẻ mặt thận trọng của a di, một loại ám chỉ, nhìn ra được, phân mừng rỡ trước là vì Cẩn và con trai, vẻ khó xử phía sau, là bởi vì ta.

"Mẹ, ba thế nào rồi?" Cẩn đi tới bên cạnh a di, hỏi.

"Ai, vẫn như vậy." Đang khi nói chuyện, a di lại nhìn về bên trong căn phòng một chút, "Từ sau khi chuẩn đoán chính xác xong, tâm tình cha ngươi vẫn không tốt. Gần đây luôn nói nhớ ngươi, còn có…" A di lại nhìn một chút ta, "Vẫn là không thể khai thông suy nghĩ!"

Úp úp mở mở mấy câu. Ngồi ở chỗ này, không biết tại sao liền bỗng nhiên cảm thấy bi thương. Ba năm hòa thuận cùng nhau, chung quy vẫn không thể làm cho lão nhân tiêu tan. Nhớ đến lần trước đến đây, cũng là ở đây, ở phòng khách này, một mình quỳ suốt đêm trước cửa phòng ngủ. Phương thức này chính mình cảm thấy đều có chút “cẩu huyết”… Đỗ bá bá trầm mặt làm ta tưởng có hy vọng, nhưng ta không nghĩ tới, nhanh như vậy, một chút hy vọng lại mất đi. Hết thảy đều xảy ra thật hợp tình hợp lý, rồi lại là như vậy đột nhiên làm ta không kịp chuẩn bị.

"Ta, ta vào xem xem…" Cẩn nhìn về trong phòng ngủ, chuẩn bị đi tới, bị a di kéo lại.

"Lúc này còn đang ngủ!" Dứt lời, a di nhìn con, rồi mới miễn cưỡng cười, "U, Dương Dương béo lên nha!"

"Ta đổi tên rồi!" Nhi tử cũng không thả túi xách xuống, đứng ở nơi đó. Hắn nhỏ như thế này không phát hiện được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhất định biết bầu không khí có chút gì đó không đúng.

"Ân, đúng!" Cẩn cười, nói với a di, "Đổi tên rồi, hiện tại tên là Chu X Tự!"

Vừa nghe đến chữ “Chu”, a di lập tức quay đầu nhìn ta. Ta nghĩ ánh mắt ta nhất định rất mờ mịt, không phải vậy thì ba người trong phòng sẽ không nhìn chằm chằm vào ta. Tình hình này, làm ta có chút không biết làm sao. Không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình có thể làm gì…

"Ở bên kia có khỏe không?" Bên này, bên kia, đột nhiên cảm giác thấy khoảng cách lập tức trở nên thật xa. Ta thừa nhận, là ta suy nghĩ nhiều…

"Ân, hảo!" hình như Cẩn rất lo lắng cho ta, không cần nhìn nàng cũng biết nàng không nhịn được quay đầu nhìn ta. Ta nghĩ ta đây ngây người, nhưng ở trong thời điểm ngây người lại lơ đãng cảm giác được Cẩn.

"Cực kỳ tốt!" Cẩn lại bổ sung một câu.

Đúng đấy, cuộc sống của chúng ta, ta cũng cảm thấy cực kỳ tốt. Tốt như thế, sẽ có thay đổi sao?

Nếu như có thể, ta làm cho nó không phát sinh biến hóa gì được không?

Hai người đứng nơi đó nhỏ giọng nói chuyện, ta thì lại trầm mặc ngồi trên ghế sofa không nói gì. Nhi tử đi tới, ngồi ở bên cạnh ta, hắn khi thì ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại nhìn sang mẹ cùng bà ngoại của mình, cũng không mở miệng.

Chậm rãi giơ tay lên, đem cánh tay khoát lên trên vai con. Chu X Tự, mặc kệ là do cái họ hay do tình cảm, ta đều coi hắn là con của ta, cho dù… Ta chỉ lớn hơn hắn 12 tuổi…

Trong phòng truyền ra âm thanh, tựa hồ là va chạm giữa chén nước và mặt bàn, tiếp tục, là tiếng dép cùng sàn nhà ma sát, trong phòng khách liền yên tĩnh, a di cùng Cẩn không tiếp tục nói chuyện nữa, con nhìn sang ta, rồi nhìn về hướng phòng ngủ.

Vẫn không nhúc nhích, giống như ngoại trừ im lặng, ta không có việc gì khác để làm.

"Trở về rồi!" Thanh âm già nua, chậm rãi quay đầu, đột nhiên cảm thấy tâm như bị vật gì đó bóp chặt. Đỗ bá bá già đi rất nhiều, trên tay còn dán băng dính giữ kim truyền dịch chưa kịp tháo ra. Có thể là không phải thời gian trôi qua làm người già đi, mà là tinh khí trước kia đột nhiên không còn tồn tại… Ta cảm thấy khổ sở… Bất luận như thế nào, lần đầu tiên ta gặp hắn, hay là bởi vì ta yêu tha thiết con gái hắn, mà ta từ lâu xem hắn là cha của mình.

"Ba!" Thanh âm Cẩn có chút nghẹn ngào. Ta đứng lên, nhưng khi chuẩn bị cất bước đến gần. Chợt nhớ tới lần trước trước khi rời đi Đỗ bá bá nói với ta: "Ta quản không được, mặc kệ các ngươi."

Ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Đỗ bá bá gặp gỡ. Tựa hồ không còn từ ái từng có, ánh mắt kia trở nên phức tạp, phức tạp đến mức ta không có cách nào đọc thấy được, là bất đắc dĩ, là trách cứ, là oán giận phiền muộn… Có thể do nhìn ánh mắt như vậy thật lâu, ta bị lương tâm khiển trách àm cúi đầu. Nhưng là, ta sai lầm sao?

"Ngươi có thể đi rồi!"

Thanh âm vô lực, nhưng nói năng có khí phách. Mọi người trong phòng tựa hồ đều cả kinh, nhìn Cẩn một chút, vẻ mặt khó xử. Ta biết, lúc nàng khổ sở, sẽ khó chịu cùng không biết làm sao.

"Hảo!" Ta gật gật đầu.

A di tiến lên tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt Đỗ bá bá phát ra lại nuốt trở vào. Trong mắt Cẩn có một tia óng ánh, nước mắt tựa hồ như muốn vỡ đê mà tràn ra. Ta rất muốn đi tới ôm nàng một cái, đáng tiếc, ta không thể.

Trầm mặc, trầm mặc mà đi ra khỏi nhà, xuống lầu…

Chợt phát hiện, ở thành thị quen thuộc này, ta không còn phương hướng.

Tức giận? Đây không phải là cảm giác tức giận của Chu Minh. Ta cảm thấy, ta càng ngày càng không giống Chu Minh. Ta làm việc đều dựa theo suy nghĩ của mình, bất chấp hậu quả xảy ra. Giống như, ta từng chút từng chút đem chính mình đánh mất, việc tức giận của mình cũng trở nên xa lạ.

Oan ức? Vì sao lại cảm thấy mình đáng đời. Mặc dù lúc bị đuổi ra khỏi cửa, ta vẫn cảm thấy chuyện này bất luận là ai đều không sai. Đỗ bá bá không chấp nhận không sai, mà ta không rời bỏ nàng cũng không ai. Không có ai sai, nhưng tại sao tất cả mọi người không khỏi khổ sở. Nếu như nhất định tìm người khởi xướng nên việc này, vậy thì được rồi, là ta.

Bất tri bất giác đi đến tháp đồng hồ, đứng trước lối vòng thông đạo dưới lòng đất, bỗng nhiên nhìn thấy Starbucks bên quảng trường. Đến gần, mới nhớ đến một vấn đề — ví tiền để trong ba lô, mà ba lô, ta không có mang theo.

Lần này đúng là khốn đốn, tiền mặt hay thẻ đều ở trong ví tiền, âm thầm nở nụ cười, ở thành phố quen thuộc này, ta lại không có một chỗ để đi.