Chương 30: Thực sự thất bại…

Ngày thứ hai sau khi Tiểu Mẫn trở về, ta nhận được điện thoại của nàng.

Không khỏi cảm thán đi học so sánh với đi làm thoải mái hơn, nhìn người người đều nghỉ, ta còn có tiết giữa trưa. Kỳ nghỉ tới gần, học sinh “sinh động” hơn so với ngày thường, rất nhiều đứa ngồi không yên.

Buổi sáng vội vã chỉ thấy Cẩn một lần ở hành lang, vốn muốn nói chuyện với nàng lại không có cơ hội, không thể làm gì khác hơn ngoài ở giờ nghỉ trưa gửi tin nhắn cho nàng, thực sự là oán niệm nha, hai người dạy cùng một trường học, còn dạy chung lớp, lại vẫn phải dùng tin nhắn nói chuyện…

"Buổi tối ta có hẹn, cho ta trốn nha!" Này trong tin nhắn gửi đi có chút làm nũng, ai… Ta làm sao biến thành như vậy?

"Được thôi!”

Trả lời này làm ta cười to thật lâu, làm cho mấy lão sư bên cạnh cho ta là trúng tà, thần tình kia rõ ràng đang nói: "Đây là lại ngốc cười cái gì đây…"

Hẹn ở quán café, lúc ta đến đã Tiểu Mẫn đã từ lâu ngồi ở đó, café trong tay uống cạn phân nửa, xem tình hình, tựa hồ là đến một lúc rồi.

"Phục vụ!" Ta ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Mẫn vẫy tay. Lần trước gặp mặt là không hề trang điểm, lần này lại nhàn nhạt tô điểm. Không biết tại sao, cảm thấy có chút xa lạ… Có thể là bởi vì ta luôn không hề quan tâm đến nữ nhân hay trang điểm, may là chỉ nhẹ nhàng son phấn, nếu là trang điểm đậm ta tất xoay người rời đi.

Thực đơn đưa đến, đây là một quán mới mở, trang trí vẫn tính là thanh nhã.

"Chu lão sư, uống chút gì không?" Một tiếng Chu lão sư này ý châm biếm đa số. Ta nở nụ cười, khặc, lão sư liền lão sư, ta chính là làm lão sư mà.

"Một tách Brazil!" Thực đơn quá dày đặc, chẳng muốn xem, đưa trả lại cho người phục vụ.

"Brazil?" Tiểu Mẫn nhìn ta, nở nụ cười, "Khi nào thì bắt đầu uống Brazil?"

"Vậy ta nên uống gì nhỉ?" Ta có chút ngạc nhiên, uống gì, có trọng yếu như vậy sao?

"Ngươi trước đây không phải thích uống Blue Mountain sao?"

"Nào có thích nha, là thời điểm học trung học nông cạnh thôi. Blue Mountain nổi tiếng mà, ta trước đây luôn yêu thích thứ gì danh tiếng… Hư vinh mà thôi!" Lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ rồi đặt lên bàn.

Tiểu Mẫn không có nói nhiều, suy nghĩ một chút rồi đem khoai tây trên bàn đẩy qua ta, cầm một miếng bỏ vào miệng, mềm nhũn, rất khó ăn, vẫn không ngon như khoai tây chiên của KFC…

"Công tác thuận lợi không?" Tiểu Mẫn một bên khuấy cà phê trong tay, nói.

"Ừm!" Ăn khoai lang, chợt nhớ tới tiểu tuyết nàng tìm ta trút giận lại nói đến chuyện của khoai tây cùng với sốt cà chua, vốn tâm tư muốn cứng rắn đối xử lại bị uốn cong, có chút khổ sở. Dù sao nàng cũng là em gái hiểu rõ ta, ta nên tàn bạo như vậy mà đối xử với nàng sao? Ta, có thể làm được hay không?

"Ngươi đây? Như thế nào, hiện tại làm nghiên cứu sinh thoải mái đi…"

"Ha ha, không sai biệt!"

Có thể ở thành phố B học tập lâu, giọng điệu nói chuyện của Tiểu Mẫn có chút thay đổi. Thói quen, đúng là một loại sức mạnh đáng sợ.

Chúng ta trầm mặc, đại khái là đã lâu không gặp, cảm thấy xa lạ đi. Trước đây lúc còn đi học đều là ta, Tiểu Mẫn với A Đạt cùng nhau, thời gian hai người cùng chỗ cũng không phải rất nhiều.

"Lão sư đâu?"

"Ở nhà!"

Cà phê được mang ra, uống một ngụm, đậm đặc, không sai…

"Sao không cùng đến đây? Ta cũng rất lâu chưa từng thấy nàng!" Tiểu Mẫn yếu ớt nói.

"Ha ha, quên đi thôi!" Âm điệu của ta có chút lạnh lùng, không đề cập đến Cẩn còn tốt, nghĩ đến Tiểu Mẫn thường xuyên trên QQ lôi kéo Cẩn nói chuyện, nói cho Cẩn một ít tin tức không đầu không đuôi, ta liền bắt đầu cảm thấy phiền chán.

"Lão sư có khỏe không?"

"Hảo!" Suy nghĩ một chút, ta nhìn Tiểu Mẫn nói rằng: "Ta hảo, nàng hảo, hài tử cũng hảo, một nhà chúng ta đều hảo!" Một mạch thẳng thắn nói xong, giảm bớt một cái rồi lại một cái câu hỏi.

"Có phải ta ảnh hưởng cuộc sống của ngươi?" Nói chuyện với ta, Mẫn vẫn rất cẩn thận.

"Phải!"

Nhìn nàng cúi đầu không nói, tựa hồ thái độ của mình có chút quá nóng nảy.

"Muội, ngươi gọi điện thoại cho ta, gửi tin nhắn, cũng đều được. Thế nhưng ngươi có thể đừng nói linh tinh với nàng hay không? Ngươi làm như vậy ta rất phản cảm!"

Trầm mặc một lát, Tiểu Mẫn "Nga" một tiếng. Nguyên bản ta đầy bụng tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không tiện phát tác.

"Ta gần đây gặp rất nhiều chuyện, đừng tiếp tục cho ta thêm phiền, được không? Muội!" Ta cố ý thêm một từ “muội” , ta nghĩ làm cho nàng biết, quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ quay chung quanh từ này, đừng tiếp tục làm chuyện vớ vẩn.

Chuyện giữa chúng ta, mấy năm qua, ta đã nói rõ rất nhiều lần. Hiện tại, một câu cũng không muốn nói, cũng là một câu đều không thể nói được. Cho dù có ích, nói quá nhiều, cũng thành phí lời.

Trong lúc lơ đãng, thoáng thấy áp út của Mẫn có đeo nhẫn, nhất thời trong lòng cảm thấy bát quái quấy phá.

"Có bạn trai rồi sao?" Không biết nên hỏi bạn trai hay là bạn gái, ai… Cô em gái này của ta nha, không thể định hướng được nha.

"Không!" Nhìn ta một chút, phát hiện vị trí của ánh mắt ta, Tiểu Mẫn cười nói: "Mang chơi thôi!"

"Hôn mê, mang chơi mà ngươi mang trên ngón áp út… Ta là nên nói ngươi không biết gì? Hay là nên nói ngươi ngây thơ đây!" Ta nở nụ cười.

"Ta độc thân thì mang nhẫn, ngươi cầu hôn thuận lợi, tại sao lại không có đeo?" Mẫn nắm tay ta lên, nhìn ngón tay trống trơn, hỏi.

"Nàng mang thôi, ha ha, nhẫn của hai ta là nhẫn đôi, nếu như cả hai cùng đeo thì trường học kia không ai không biết chuyện hai ta rồi!" Nói đến đây cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nói thế nào cũng là nhẫn cưới nha.

"Ai nha, ngươi suy nghĩ thật nhiều. Một người luôn đeo trên ngón áp út người ta sẽ không hỏi sao?"

"Thiết, ngươi cũng không phải không biết nàng, ít lời… Ngoại trừ lão công nàng như ta bên ngoài nàng cũng không nói chuyện với ai, ai sẽ hỏi nhỉ? Lại nói, nàng đen ngón giữa, không phải ở ngón áp út…"

"Hả?"

"Ha ha, nàng không muốn ta bị lặp lại!"

Nhớ tới lúc ta đeo nhẫn cho nàng vào ngón áp út, sau đó nàng cười mà tháo ra, đeo vào ngón giữa. Lúc đó, ta giống như Tiểu Mẫn, mắt đầy tia ngạc nhiên. Chỉ là sau này biết được nguyên nhân, ta phân cảm động kia, Tiểu Mẫn sẽ không thể nào hiểu được.

Tiểu Mẫn không hỏi nữa, liên quan đến cuộc sống và tình yêu của ta, nàng bắt đầu không đề cập đến. Hỏi một chút chuyện ở trường, hiện tại đều nói đến tiểu hài tử, không tâm sự, ta cũng nhẹ nhõm, vui vẻ.

Bất tri bất giác hàn huyên đã hai giờ đồng hồ, phần lớn thời gian đều là ta nói, nói cho nàng chuyện dạy học, chuyện lý thú trong lớp, văn phòng bát quái… Tuy rằng có chút tẻ nhạt. Sau đó, không biết tại sao lại nói đến thời điểm chúng ta học trung học, cũng bắt đầu có chút nhớ nhung A Đạt, ai, cũng không biết tình trạng tên này gần đây như thế nào…

Tán gẫu xong, lái xe đưa Tiểu Mẫn về nhà. Biết được ta ngày 1/10 muốn đi Trương Gia Giới, Mẫn cười muốn ta mang lễ vật về cho nàng.

"Hảo nha, không thành vấn đề!" Miệng hoàn toàn đáp ứng. Du lịch mang lễ vật về cho bằng hữu, nên.

"Ta muốn vòng ngọc! Trước đây năn nỉ ngươi mua ngươi cũng không cho ta, ngươi vào lúc ấy…"

"Ha ha!" Ta ngắt lời Tiểu Mẫn, cái đề tài này, không phải là sự tình gì làm người ta cao hứng."Nhìn thấy cái gì thì mua cái đó! Tặng cho ngươi, ngươi còn lựa chọn…"

Tiểu Mẫn phát giác ta nói sang chuyện khác, cũng không nói thêm gì nữa.

Đưa Tiểu Mẫn về xong, ta nghĩ sự tình cũng đã được nói rõ ràng, không có kịch liệt nói lời tuyệt tình, nhưng nói chuyện cũng có điểm vô vị. Xem tình hình của Tiểu Mẫn, ý của ta, nàng chắc cũng đã hiểu.

Lái xe vào bãi đậu xe của tiểu khu, chuẩn bị lấy chìa khóa ra đi vào nhà, đột nhiên điện thoại rung dữ dội.

Mở hộp thư đến, liếc mắt nhìn, nhất thời bực mình.

"Ca, xin lỗi, ta vẫn là muốn biết, lúc trước, ngươi tại sao không chọn ta?"

Vấn đề này, ta trả lời ít nhất mười lần rồi!