Chương 3: Lão mẹ không mời mà đến.

Ngày 29 quân huấn chính thức bắt đầu, lão sư như ta đột nhiên trở thành người rảnh rỗi, buổi sáng đến trường có thể đi xung quanh, không có việc gì là có thể về nhà. Nhưng Cẩn thì vừa khai giảng xong phải an bài nhiều việc, lại phải quản lý kì quân huấn, bận đến tối tăm mặt mũi.

May mà quân huấn chỉ là hình thức, vài người trong quân ngũ cho học sinh ở sân thể dục đi vài vòng, tập vài động tác. Bất quá ngay cả như vậy, cũng chậm trễ ba tuần.

Ngày một tháng chín liền chính thức nhập học, đến ngày này ta mới được xem là chính thức đi làm. Không giống như thực tập, cũng không như lúc dạy hè, có chút cảm thấy trịnh trọng, chờ mong, thậm chí có chút ít sợ hãi.

Chiều ngày 31 nhận được điện thoại của lão mẹ, nói hai ba câu, nàng nói ta biết nàng gần về đến Bắc Kinh, muốn ta đến sân bay đón nàng. Lão mẹ đột ngột trở về, không biết trong lòng nàng đang tính toán gì.

Gọi điện thoại nó cho Cẩn tin mẹ sắp về nước, nhưng vẫn cảm giác nàng không như ta mà ngạc nhiên. Nhớ đến gần đây điện thoại của lão mẹ đều là Cẩn tiếp, lòng có nghi vấn, hai nữ nhân này sau lưng ta lén lút qua lại…

“Nói, mẹ đến làm gì?” Ta cười “bức cung”.

“Ngươi đoán đi.” Cẩn xem như học thuộc câu cửa miệng của ta, hơn nữa còn dùng rất tự nhiên.

“Ai nha? Hừ, dám bày trò phía sau ta…”

“Ta đang bận! Tiểu Chu lão sư! Ngươi muốn quấy rầy ta làm việc, hẳn là muốn chết đây…”

Quýnh… Cái này là dùng việc công đàn áp người…

Đến sân bay, mẹ cầm một đống túi lớn túi nhỏ đi ra. Bộ dạng thế này, hẳn là mẹ hận không thể đem cả nước Mỹ về nhà.

Xe đến đường cao tốc, lão mẹ vừa uống nước vừa đánh giá.

“Tiểu phá xa này của ngươi chạy trên cao tốc được à?”

“Xe của ta cũng không phải là xe chạy bằng điện nha, đây là Bắc Đẩu tinh a…”

“Ba ngươi lại mua cho ngươi chiếc xe đồ chơi này, thật là càng già càng keo kiệt…” Khẩu khí lão mẹ có phần bất mãn. “Con dâu đâu?”

“Nàng đang ở trường”

“Sao ngươi có thời gian chạy đến đây? Ngươi lợi dụng quan hệ với con dâu để đi ra ngoài phải không, khi còn nhỏ ngươi học hành không ra gì, khi đi làm lại không nghiêm túc…”

Ai, ta liền buồn bực, lão mẹ trước khi phê bình có thể điều tra một chút sự thật?

“Trường học đang có quân huấn, sao không rảnh rỗi được! Nàng là chủ nhiệm nên bận rộn là đương nhiên, ta có gì để làm đâu…”

Xe tiến vào nội thành, vừa chuẩn bị đưa xe hướng về nhà cậu, lão mẹ lại mở miệng bảo

“Ta ở nhà ngươi!”

“Ở nhà ta làm gì chứ? Không phải đều ở nhà cậu sao? Trước kia lúc ta ở một mình ngươi cũng không đến ở đó, giờ thêm phiền nha.” Ta cười nói.

“Trước kia chỉ có một mình ngươi, không có gì vui, hiện tại nhiều người chơi vui hơn!” Lão mẹ vui sướиɠ bừng bừng trả lời.

“Chơi gì mà chơi? Nhà ta rất chật chội a”

“150 mét vuông mà còn chật sao?”

“Nhưng không có thừa phòng ngủ nha”

“Ngươi ngủ ngoài sofa, ta ngủ cùng con dâu.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải ra ngoài, kia là vợ của ta nha”

Vừa dứt lời, lão mẹ nắm lỗ tai ta gào thét:

“Ngươi là đồ không có lương tâm, không có ta làm gì có ngươi, không có ngươi làm gì có con dâu, cho nên nói, không có ta làm gì có vợ ngươi. Vong ơn bội nghĩa!”

Quýnh, đây là cái gì với cái gì a?

Cuối cùng không lay chuyển được lão mẹ, oán giận một đường chạy đến nhà ta. Lão mẹ lấy một cái chìa khóa trong túi ra, đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi, ta đây đáng thương phải mang một đống lớn hành lý chuyển lên lầu.

Vào nhà, lão mẹ thay giày xong đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy ta đi lên, cười đi tới.

“Ách, giày như tự tìm đi, ta đi thư phòng đây, ngươi ngồi tự nhiên, không cần khách khí.”

Quýnh… đây hình như là nhà của ta mà…

Mới vừa ngồi xuống, cầm chén trà chuẩn bị uống hai ngụm, đã nghe tiếng hét của lão mẹ ở thư phòng.

Không biết chuyện gì xảy ra, liền nhanh chóng chạy đến, lão mẹ đang đứng trước giá sách chậc chậc chép miệng.

“Gì vậy? Chuột cắn sao?” Ta tức giận nói.

“Hai người các ngươi muốn mở nhà sách a!” Lão mẹ nói xong, rút ra một quyển trên giá, cầm trong tay lật xem.

“Thế này có là gì đâu, trong gara còn rất nhiều a, giá sách chứa không nổi!”

“Ân, hảo, ngày nào đó hết tiền còn có thể đem sách đi bán…”

Ta liền có chút buồn, tư duy mẹ ta với mẹ người khác sao có chênh lệch lớn như vậy.

“U, 「Luận giải giấc mơ」…” Lão mẹ lật tên sách, lẩm bẩm nói.

“Freud, Đỗ Cẩn đọc!” Ta cười, tức phụ ta đọc nhiều thứ rất có chiều sâu.

“Ân!” Lão mẹ có chút đăm chiêu gật gật đầu, nhìn nhìn bàn làm việc, đột nhiên bĩu môi.

“Ngươi xem ngươi, người ta đều là sách nổi tiếng, còn ngươi đọc Thám tử lừng danh Conan” Lão mẹ chỉ cuốn truyện tranh trên bàn làm việc của ta quát.

“Cái gì nha? Đó là của Dương Dương…”

Ta hỏng mất! Như thế nào làm việc xấu đều là ta.

“Nga!” Lão mẹ gật gật đầu, cũng không tiếc phán đoán sai của nàng tạo thành tổn thương tâm lý cho ta. “Dương Dương đâu?”

“Đang ở trường.”

“Ai, ta đã biết, ngươi một người rảnh rỗi, chơi bời lêu lổng, ta làm sao mà sinh ra tên phế vật như ngươi… Ai? Đây là cái gì?” Lão mẹ nói xong, cầm lấy tờ giấy đầy chữ hé ra trên bàn. “Thời điểm mùa xuân đến, hoa bách hợp dại bị người quên đi. Nhưng vẫn đang ở nơi thâm sơn cùng cốc lớn lên, ở cạnh cây dương xỉ ấm áp, vẫn tỏa hương thơm ngát như xưa… Này là ý gì đây… Ngươi có thể viết ra cái loại văn vô dụng này… Cái gì mà dã bách hợp, hoa dại a? Hoa nhà không muốn lại nhớ hương hoa dại bên ngoài.”

Ta ngất… Đây là chuyện gì đây?

“Mẹ, đó là Tịch Mộ Dung viết, con gái ngươi làm gì có tài lớn như vậy” Ta kháng nghị nói.

“Này là chữ ngươi đúng không?” Lão mẹ giơ giấy lên.

“Là ta viết.” Ta gật gật đầu.

“Xem, ngươi đúng là nhàm chán, người ta viết, ngươi chép lại làm gì…”

Quýnh! Ta hôm nay xuất môn không xem ngày, lão mẹ ăn trúng thuốc nổ a.

Vất vả chịu đựng đến lúc tức phụ tan tầm, lão mẹ nói nhiều quá đã chạy đến phòng ngủ “tĩnh dưỡng”, thật vất vả mới được phút yên tĩnh, ta cầm điều khiển từ xa xem tivi ngoài phòng khách.

“Đã trở lại?” Tức phụ vừa vào cửa, ta liền nghênh đón.

“Mẹ đâu?” Ai, Cẩn vào cửa cũng không hỏi thăm ta, mở miệng ra liền hỏi mẹ.

“Nói chuyện nhiều quá dẫn đến chuột rút cơ mặt, đang nằm chợp mắt trên phòng!”

“A? Không có sao đi.” Cẩn lập tức lo lắng, này Cẩn a, luôn đem lời ta nói đùa thành thật. Vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Không có gì, ta cảm thấy nàng im lặng tĩnh dưỡng sẽ tốt hơn!” Ta cười nói.’

“Ngươi mới bị chuột rút!” Vừa dứt lời, định tiến lên ôm tức phụ một chút, lão mẹ không thức thời đi đến. “Ai nha ai nha, làm gì vậy? Vừa trở về ngươi liền dính lấy con dâu…”

Nghe lão mẹ nói, Cẩn có chút ngượng ngùng. Ta trừng mắt nhìn lão mẹ một chút, thở dài rồi tiếp tục xem tivi.

Lão mẹ thấy sắc mặt Cẩn đại biến, kéo Cẩn ngồi xuống hỏi ngắn hỏi dài. Hỏi ăn uống có đầy đủ không, xem hình như là gả con gái vào bạo quân vô lương, sợ là cho rằng nàng bị ngược đãi.

“Mẹ, ngươi mới trở về nhất định mệt mỏi, đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi!” Cẩn nói.

“Ai… Hảo! Ngươi xem, ta về một buổi, tiểu tử liền nói với ta nhiều chuyện, không làm cho ta được nghỉ ngơi chút nào!”

Trời ơi! Lời này nói ra được sao? Là ai phiền ai a?

Cẩn đương nhiên biết việc này cũng không phải lỗi của ta, cười cười cảm thông với ta. Thấy tức phụ biết nỗi lòng của ta, đành phải đem ủy khuất lão mẹ đem đến nuốt xuống.

“Gì chứ? Nhìn ngươi như vậy! Ta nói không đúng sao?” Lão mẹ quát.

“Đúng đúng, ngươi nói đều đúng, ngươi mau đi tắm đi!” Nhanh đem lão mẹ đuổi đi mới là thượng sách.

“Ngươi tắm cùng ta không?”

Quýnh, mẹ đề nghị nhất thời làm ta đổ mồ hôi, “Mẹ à, bồn tắm nhà ta không phải loại tắm chung”

“Không có việc gì, ta thấy bồn tắm nhà ngươi là loại hai người lớn cùng tắm nha”

Ngất! Mẹ quan sát đúng là cẩn thận.

Cuối cùng, vẫn là Cẩn khuyên bảo được, lão mẹ cầm áo ngủ nàng đưa, vui tươi hớn hở chạy đi tắm rửa.

Thật vất vả phòng khách mới còn lại ta với Cẩn.

“Mệt không?” Ta xoa xoa vai Cẩn, “Công việc ở trường xử lý không sai biệt lắm đi.”

“Ân!” Cẩn gật gật đầu, cầm chén của ta trên bàn chậm rãi uống. “Soạn bài xong chưa? Ngày mai có tiết!”

“Xong, đã sớm soạn xong rồi!” Ta cười nói.

“Soạn thêm vài bài, nếu có gì còn ứng phó kịp” Cẩn vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Được rồi!” Ta cười đáp ứng.

“Đừng cười, ta nói nghiêm túc đấy! Lo trước khỏi gặp họa. Ngươi tốt nhất là chuẩn bị một lần ba bài đi, đây là quy định!”

“Hảo” Ta cũng trịnh trọng nói, ai, cái gọi là không có quy củ không nên người. Tức phụ ta bắt đầu lập quy định cho ta…

Nhìn sắc mặt Cẩn giãn ra, nghiêm túc dần dần bị dịu dàng thay thế, ta thế này mới vênh váo đắc ý đứng lên.

“Ai, nhớ lúc ta còn là học trò, Đỗ lão sư luôn đối với ta thật ôn nhu, mỗi lần thấy đều là cười thật tươi, hiện giờ làm lão sư, trái lại ngài luôn phụng phịu hù dọa người!”

Cẩn hé miệng cười, vẫn chưa đưa ra dị nghị. Vẫn là tà mắt nhìn ta, giống như “nhìn ngươi nói gì”

“Cho nên nói, đồng nghiệp là oan gia”

“Ân?” Cẩn dừng chén trà bên miệng, “Ta oan gia với ai a?”

“Là ta. Hai ta đồng hành, ngươi đối với ta là hung thần ác sát!” Dùng bốn chữ hung thần ác sát hơi có vẻ quá mức, bất quá liếc mắt nhìn nàng, không có ảnh hưởng đến sự việc.

“Ta với ngươi là đồng nghiệp sao?” Cẩn hỏi ngược lại.

“Không phải sao?” Ta tò mò, Cẩn là lão sư, ta cũng là lão sư, cái này không tính là đồng nghiệp sao?

“Ân, đúng là đồng nghiệp” Cẩn gật gật đầu.

“Chịu ngay từ đầu đi a” Ta bĩu môi.

“Ân, thêm cái ở chung!”

Ta đổ mồ hôi, lời này sao…

“Tức phụ a! Ngươi nói xem, ngươi là người hào phóng tao nhã lễ độ, như thế nào mà trong lời nói sấm chớp cuồn cuộn vậy?” Ta ôm eo nàng, ghé vào bên tai nàng nói.

“Sấm chớp cuồn cuộn là trời sắp mưa, cùng lời ta nói có gì liên quan đâu?”

Quýnh… Ta không biết nói gì…

Trong lòng hỗn loạn.