Chương 26: Phiền toái lại đến.

Đã mấy ngày, Cẩn vẫn không nói tới một chữ. Ta cũng không có gấp, vẫn làm những việc bình thường trong ngày. Đi làm, tan tầm, đi công ty của cậu, cuối tuần thăm gia gia, ở nhà ngoại trừ một mình đọc sách trong thư phòng, thì thời gian còn lại bồi nhi tử tán gẫu hoặc là chơi cờ.

Buổi tối, điện thoại lại vang lên. Từ khi bị cha Cẩn cúp điện thoại về sau, ta cũng rất ít khi chủ động nhận điện thoại nhà, vang lên một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhi tử chạy đi nghe. Alô vài tiếng, đối phương không nói chuyện, ta đang tò mò người này làm sao mà không để ý tiểu hài tử vậy?

"Dad, tìm được ngươi rồi!" Nhi tử hướng về thư phòng rống lên, lần này đổi thành ta đầu óc mơ hồ.

"Ai nhỉ?" Cầm lấy điện thoại không có trực tiếp nghe, mà là hỏi nhi tử.

"Không biết, một nữ hài!" Nhi tử hướng ta nháy mắt một cái.

"Này?"

"…"

"Nói chuyện!" Ta buồn bực, này là ai nhỉ? Thời đại này phổ biến chuyện gọi điện thoại không lên tiếng?

"…"

"Có bệnh a, không nói lời nào ta cúp ha!" Ta tức giận nói.

"Ca!"

Thanh âm này có chút quen thuộc, nhìn điện thoại, là số từ thành phố B, xa lạ.

"Ngươi là ai vậy?" Đại khái đoán được là ai, chỉ là theo thói quen mà hỏi.

"Ngươi ngay cả giọng của ta cũng không nghe ra được?" Trong khẩu khí trong điện thoại nhưng cũng khó có thể che lấp loại kia nhàn nhạt thất vọng, nghe được khẩu khí như vậy, giọng nói đều trở nên quen thuộc."Ngươi còn có mấy người là muội muội nhỉ?"

"Oa ha ha! Muội ta không nhiều, thế nhưng người gọi ta ca cũng khôg ít!" Ta cười cười ha hả.

"Ha ha, xem ra ngươi sống thật tốt!"

Ta nghe ra giọng Tiểu Mẫn, không nghĩ tới nàng sẽ đánh điện thoại tới nhà ta. Nghĩ lại, mỗi lần vừa về tới nhà ta liền tắt điện thoại di động, ngoại trừ gọi đến đây, chỉ sợ nàng cũng không có lựa chọn khác.

"Gần đây tốt không?" Ta hỏi.

"Tốt hay không tốt khác nhau chỗ nào sao?" Tiểu Mẫn vẫn trước sau như một ác liệt, khiến người nghe cảm thấy có điểm bị vặn vẹo. Ada luôn nói Tiểu Mẫn mỗi khi nói chuyện với ta đều rất ai oán, trước đây ta thực sự không thể nào phát hiện ra, vì trước đây tinh lực của ta đều đặt trên người Cẩn, đối với những nữ hài khác không muốn tốn tâm tư suy đoán. Hiện tại, cảm thấy Ada nói có mấy phần đạo lý.

"Ngươi thấy có thì sẽ có, ngươi cảm thấy không liền không. Khục… Nói chuyện thật nhàm chán!” Tự mình nói xong còn chính mình cảm thán một câu, không biết từ bao giờ, cảm giác mình nói chuyện với Tiểu Mẫn đều là phí lời, một câu có dinh dưỡng đều không có.

"Ngày Quốc Khánh ta về! Có thể gặp ngươi không?" Tiểu Mẫn đúng là không bởi vì ta nói tẻ nhạt mà không thích, hoặc là tính tình của ta, nàng đã quen.

"Ngày 1/10 có thể ta sẽ đi Tây An!" Ta chỉ nói là có thể, đương nhiên, có thể này rất lớn.

Trong điện thoại Tiểu Mẫn trầm mặc, hoặc là nàng suy đoán độ tin cậy trong lời nói của ta, có phải hay không chỉ là cái cớ để không gặp nàng.

"Quả nhiên là rất không có duyên phận… Ha ha, quên đi, tạm biệt!"

Ta chưa kịp nói, Tiểu Mẫn liền thẳng đem điện thoại ngắt kết nối… Nghe trong điện thoại âm thanh tút tút, ta không khỏi cảm thấy bực mình… Có bị bệnh không đây, yên lành lại nháo cái gì đây?

Đi vào phòng ngủ, Cẩn ngả người trên giường ôm notebook lên mạng. Tiện tay cầm quyển sách trên bàn, là tiểu thuyết mà gần đây Cẩn xem, lật vài trang, thể loại trinh thám, muốn tìm chút tâm tư đi phân tích đồ vật. Ngồi ở bên cạnh Cẩn, Cẩn cũng thuận thế dựa vào ta ở bên người.

Ngồi một hồi, QQ Cẩn trong máy không ngừng reo, nàng đem bàn phím gõ vẫn còn vang. Nhìn Cẩn một chút, chân mày nàng nhíu lại, thật giống như đang suy nghĩ sự tình gì.

"Sao? Sao tán gẫu trên QQ còn có khổ đại thâm thù?" Ta sờ sờ trán Cẩn, lông mày của nàng giãn ra, khẽ cười cười.

Cẩn không nói, ta cũng không tái hỏi. Cầm trang đầu của sách xem, hai ta cùng một chỗ nhưng làm việc không liên quan đến nhau đều đã thành thói quen.

Không quá một hồi, Cẩn đột nhiên quay đầu hỏi ta:

"1/10 muốn đi Tây An sao?"

"Đúng rồi, không phải muốn về thăm nhà một chút sao!" Ta đã chìm đắm ở chuyện bên trong sách, thuận miệng đáp.

"Ồ! Ta cho rằng ngươi chỉ là thuận miệng nói một chút!" Cẩn nhỏ giọng nói.

"Khà khà… Không có việc gì quan trọng, tức phụ muốn về thì ta sẽ về, ngày đó còn không có an bài…"" lập tức liền nghĩ tới điều gì đó, Cẩn làm sao đột nhiên hỏi cái này? Ngày Quốc Khánh… Giống như đêm nay ta đã nói ai về sự tình của ngày này…

"Làm sao đột nhiên hỏi cái này nhỉ?" Con mắt của ta rời đi trang sách.

"Há, không có gì!" Cẩn cười lắc lắc đầu.

QQ của Cẩn không ngừng ầm ĩ, ta lại không có tâm tình đọc sách, lần trước Tiểu Mẫn gọi điện thoại cho Cẩn, bảo là muốn nói chuyện phiếm, kết quả nói một tràng chuyện sơ trung ta thích một lão sư, chuyện cũng không phải đại sự, ai lúc nhỏ không có yêu thích lão sư? Hơn nữa lão sư kia chỉ dạy ta một năm liền chuyển tới những lớp khác, hiện tại tình cờ ở trong trường học còn có thể gặp phải, người đó đã sớm không nhận ra ta… Không biết Tiểu Mẫn làm sao mà thuật lại một đoạn chuyện cũ này, mà làm cho Cẩn một buổi tối tâm tình cực kém… Cuối cùng vẫn là ta đem sự tình nói lại từ đầu đến đuôi cho nàng mới coi như xong việc…

Vị này cô nãi nãi, ta sợ…