Chương 20: San hô biển thâm tình.

Trước ngày nhà giáo một ngày, ta cùng Cẩn còn đang vì chuyện giáo viên ăn liên hoan mà phiền lòng. Chuyện này không cần bận tâm, khiến người ta buồn chán chính là “ăn” này phải để ý quy củ. Theo lời Cẩn giải thích, bữa cơm này khi nói chuyện cùng lãnh đạo miễn không được tự nhiên, nói chuyện… Ai lại chẳng biết ai nữa a? Giọng bi quan mười phần… ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu.

Cẩn không chịu được ta dính chặt lấy nàng, cuối cùng đáp ứng nếu có người bắt ta hát, nàng nhất định ra tay cứu ta . Làm sao có cái phương pháp cứu giúp này đây —— vậy thì binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Theo lý thuyết nếu làm lão sư thì đến ngày nhà giáo sẽ rất bận rộn, không nghĩ đến gia đình công nhân viên như vợ chồng ta, người bận rộn nhất là nhi tử. Mấy ngày trước tiểu tử lén lút hỏi ta tặng lễ vật gì cho lão sư thì tốt hơn, buổi tối trước ngày, nhi tử cau mày nói, chủ nhiệm lớp nói, lão sư không muốn hoa không muốn thiệp chút mừng, muốn tặng thì tặng mỹ phẩm… nghe xong lời này ta giận dữ không ngừng, chuyện này là sao? Lão sư này không phải bảo rõ tặng cái gì sao? Ta ngờ ngợ nhớ lúc ta học tiểu học thấy học sinh tặng lễ cho lão sư đều bị từ chối, còn không phải lúc có mặt ta thì chuyện như thế nào không rõ, vị chủ nhiệm lớp này của nhi tử…

Tính toán một chút, hiện tại mới thấy được sự bất đắc dĩ của phụ huynh, không quản ngươi lòng dạ cao đến đâu, tính khí to lớn hơn nữa, cũng là không dám biểu hiện với người ta. Người kia là chủ nhiệm con, không thể đắc tội được… Không thể làm gì, nhanh chóng lôi kéo con đến thương xá mua mỹ phẩm, thứ này ta từ trước đến giờ không đυ.ng vào, cho nên chủ nhiệm của con có thể dùng hay không không phải là việc của ta sau này.

“Tiểu tử, ngươi chuẩn bị gì cho số học lão sư?" Thời điểm ra thương xá, ta vỗ vỗ đầu con, hỏi.

Nhi tử nở nụ cười, "Số học lão sư nói rồi, đừng ai tặng lễ vật cho nàng!" Lời nói của con bên trong lộ ra ý tán thưởng. Nghe được lời này của con, ta càng ngày càng muốn gặp lão sư của con. Đến tột cùng là loại người gì, có thể làm cho nhi tử tầm mắt luôn thật cao của ta cũng phải khen nàng?

"Tiền tiêu vặt của ngươi nếu như không đủ, ta có thể giúp ngươi!" Ta vẫn không có ý định can thiệp việc của con. Mỗi một loại tình cảm đều có lý do, huống hồ, cho tới bây giờ, ta còn chưa phát hiện ảnh hưởng trái chiều mà số học lão sư này đem lại cho nhi tử.

"Dad, ngươi có nhận lễ vật của học sinh không?" lúc đi đến cổng chính, hài tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi ta.

"Tùy tình huống. Mọi việc đều không phải tuyệt đối! Giống như số học lão sư của ngươi nói rõ ràng không nhận, ngươi vẫn là sẽ tặng nàng!"

"Làm sao ngươi biết ta sẽ tặng?" Nhi tử quay đầu, một mặt giảo hoạt hỏi ngược lại.

"Tiểu tử nhà ngươi, có chuyện gì của ngươi mà ta không biết? Kẻ tám lạng người nửa cân…" Ta sờ sờ đầu nhi tử. Ở chung lâu với hài tử này, càng ngày càng cảm thấy hắn rất giống ta lúc nhỏ, bất luận là phương diện ngôn ngữ hay tư duy, đều cùng ta rất giống nhau. Có nhiều lúc, luôn cảm thấy trên người hắn, có thể nhìn thấy bóng dáng chính mình.

"Tiểu tử, ta nghĩ ta muốn cùng ăn một bữa cơm với lão sư của ngươi, thế nào?" ngồi trên xe, ta quay đầu hỏi.

"Ta không có ý kiến!" nhi tử đem" quà tặng" mua cho chủ nhiệm hắn vứt ở chỗ ngồi phía sau, "Dad, mẹ ta cũng muốn gặp sao? "

"Không biết, ta sẽ nói với nàng, có điều, ta nghĩ nàng sẽ không đi!" Ta nghĩ, hẹn tiểu lão sư ăn cơm, chuyện này Cẩn hẳn sẽ không có hứng thú lắm, huống hồ, nàng luôn luôn không tán thành việc ta cùng lão sư của nhi tử thân thiết với nhau, nàng chỉ nguyện hài tử ở trường học an phận đọc sách, còn cái khác, ở trong mắt Cẩn, đều không phải là cần thiết.

"Tiểu tử nha, ngươi có chuẩn bị lễ vật gì cho mẹ ngươi không?" lúc vào đến cửa của tiểu khu, ta hỏi.

“Ai… Cái này đương nhiên là có rồi!" nhi tử nở nụ cười, "Quên ai cũng không thể quên mẹ ta được! "

"Khá lắm, trẻ con dễ dạy!" ta sờ sờ đầu nhi tử, đem áo khoác treo trên chỗ tựa lưng của chỗ ngồi lấy xuống, chuẩn bị lấy thẻ vào cửa.

"Dad, ngươi tại sao không hỏi ta có chuẩn bị lễ vậy cho ngươi không nhỉ?!"

"Ta? Haha, không cần đâu!" có thể ta còn chưa thích ứng với thân phận lão sư, sáng sớm có học sinh nói ta ngày nhà giáo vui vẻ, ta còn cảm thấy lạ lạ.

"Dad, vậy ngươi có chuẩn bị lễ vậy cho mẹ không?"

"Hừm, đương nhiên có!" Ta nhìn con một chút, trừng hai mắt nói rằng: "đừng hỏi ta chuẩn bị cái gì nha! Ta sẽ không nói cho ngươi biết!"

Nhi tử quả thực không có hỏi nhiều, mắt hắn nhìn ngoài cửa, không nói một lời. Nhìn xe qua cửa tiểu khu, nhi tử vặn nhỏ nhạc…

Vừa vào nhà, liền nghe trong phòng có tiếng nhạc, là bái hát Cẩn chọn, chuẩn bị ứng phó nếu có trường hợp ngoài dự kiến hôm liên hoan. Dựa vào tình cảm giữa ta và Cẩn, hát《 Người yêu tri kỷ 》là thích hợp nhất, nhưng sau khi một quảng cáo của nhãn hiệu nước tẩy lấy bài này làm nhạc nền, luôn cảm thấy bài hát này là lạ… Huống hồ, bài hát này cũng không thích hợp với hoạt động ở trường cho lắm —— ai, giấu còn sợ không che nổi đây, còn dám hả hê?

Cẩn đang ngồi trong thư phòng theo tiếng nhạc mà ca, ca thực đắc ý?, Nhưng cũng có chút khó, ca khúc của Chu Đổng, đều không dễ dàng như vậy mà hát được.

“Ngươi mấp máy môi nói muốn rời đi,… khổ sở kia không hề có một thanh mâ nào… thủy triều mãnh liệt, ngươi nghe rõ, không phải sóng mà là nước mắt của biển …"

Nhỏ giọng ra hiệu cho nhi tử về phòng, ta liền dựa ngoài cửa lẳng lặng nghe.

"Hải điểu cùng ngư yêu nhau đều là không thể ngờ đến… Chúng ta yêu nhau, khác biệt vẫn tồn tại. Chúng ta nán lại càng làm tổn thương tích lũy thêm nhiều."

Ca từ có chút thương cảm, người đang hát tựa hồ là động tâm, âm điệu cũng lộ ra nhàn nhạt ưu thương, chẳng biết vì sao, càng nghe ta càng có chút khổ sở. Chuyện xưa của hải điểu cùng ngư có rất nhiều phiên bản, nhưng đại thể đều là kết thúc buồn, đều là mỹ lệ bắt đầu rồi đến mỹ lệ mà kết thúc, chung quy cuối cùng là cô đơn… Rất đẹp, lại làm cho người cảm thấy đau lòng.

Đẩy cửa vào, nhìn thấy ta, Cẩn nở nụ cười.

"Nghe trộm…" thật giống như nàng bị ta nghe trộm là chuyện gì thẹn thùng.

"Đổi bài khác đi, khúc này quá buồn!" Đứng phía sau Cẩn, đóng lại Media Player, thuận thế đem đầu tựa bên cạnh Cẩn. "May là ban đầu ta thành thục, thẳng thắn…"

"…" Cẩn không nói gì, trong lòng nàng nhất định nghĩ, bé con, ngươi mà được gọi là thành thục…

"Hải điểu cùng ngư, Ha ha! Ngươi đoán xem ta nhớ ra cái gì?" ta nhẹ nhàng sờ sờ mặt Cẩn, hỏi.

“Ngươi muốn nói đến《Khoảng cách xa nhất trên thế gian》?"

"Ừm!" ta gật gật đầu, “So the most distant way in the world is the love between the fish and bird. one is flying at the sky, the other is looking upon into the sea…"

"Ngươi cảm thấy chúng ta giống như vậy đúng không?" Cẩn quay đầu, hỏi ta.

"Không phải!"

"Vậy chúng ta là cái gì?"

Nàng nhìn ta, nhìn chăm chú, trong mắt có vẻ mong đợi, ta say mê chìm vào trong ánh mắt như thế, tiện đà hôn sâu, say đến không thể tự thoát.

"Chúng ta… Chúng ta là xây dựng, cùng nhau sinh sống, cùng nhau nương tựa vào nhau…"

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây bận rộn ôn thi, trước ngày mùng 9 tháng 1 phỏng chừng tiến độ sẽ rất chậm.