Chương 16: Đông lạp Tây xả.

"Ngươi đối với ta có lòng tin vậy nha!" Ta cười nhéo lại mũi Cẩn, "Ngươi liền không thấy ta là một bộ ma chết sớm dáng vẻ!"

"Phi phi phi!" Cẩn cuống lên, vội vàng tới đập ta, "Nói bậy bạ cái gì đấy!"

"Há, ngươi đây là chỉ cho tự mình nói, không cho ta nói… Ai… Này làm lão sư sao như thế không nói đạo lý…" Ta cố ý híp mắt lại, nói lầm bầm.

"Ngươi đừng Đông lạp Tây xả [1], ta lúc đó là nói việc nghiêm túc đứng đắn với ngươi!" Cẩn nặn nặn mặt ta, cười nói, ngược lại mặt lộ vẻ khó xử.

"Đứng đắn? Đây chính là ngươi nói chuyện đứng đắn nha… Ái chà chà, vậy ta không đứng đắn nhiều năm rồi nha!" Nói thật, ta cũng không muốn để Cẩn đi tâm sự việc gì với ai trước ta, tuy nói đây là chuyện bình thường, nhưng là bị để lại phía sau tổng có cảm giác bi ai nha…

"Ngươi không phải là người bảy tám mươi tuổi, thực sự là, tuổi trẻ khỏe mạnh, có câu nói… Nữ nhân ba mươi, như lang như hổ… Khặc khục…" Vì phòng ngừa bị Cẩn nhéo, vội vàng trước tiên nắm lấy nàng tay, "Lời này, tuy nói có chút ấy ấy, mị thế kia, nhưng nói rõ nữ nhân ba mươi vẫn còn trẻ… Ngươi nói ngươi một chút ha, không có việc gì ở kia buồn lo vô cớ, động một chút là suy nghĩ lung tung rồi lẻ loi hiu quạnh ta, vậy theo ý ngươi, ta mấy chục năm sau cần phải ôm đàn guitar ngồi ở mấy vạn địa phương phong thủy bảo địa trăm năm nơi nơi hát ‘Ngươi nói ngươi yêu hoa đinh hương nhất, bởi vì hoa cùng tên với ngươi…' đúng không…"

Cẩn nghe ta nói nhưng không nói gì, dùng sức giãy giụa trong lòng ta, nỗ lực thoát khỏi cái ôm của ta, hành động này rất nhanh bị ta bóp chết.

Ta khí lực lớn hơn nàng, tiểu tức phụ đáng thương chỉ biết trừng mắt, chỉ thấy nàng bất mãn với ta, "Ngươi mới gọi hoa đinh hương đó!"

"Há, nếu ngươi yêu hoa đinh hương nhất thì đặt tên này cho ta ta cũng không ý kiến, có điểm tục [2] đi, có điều lão công ngươi không sợ tục, cái gọi là hoa hồng phải có lá xanh tô điểm, như thế ngươi mới dáng vẻ thoát tục thanh lệ đạo đức cùng mấy người khác bất đồng nha…"

"Dừng lại!" Cẩn đối với việc ta lạm dụng từ ngữ mà văn chương hoa mỹ đều rất hận.

"Ha ha!" Mau chóng hôn nhẹ lên mặt Cẩn một cái, "Được rồi được rồi, không cười nữa. Làm sao buổi sáng rất vui vẻ thì giờ lại ủ rũ? Có phải nhìn thấy mẹ Ada nằm viện thì bắt đầu nghĩ lung tung không!"

Cẩn thở dài, "Ta trước đây có nói với ngươi, ta lớn hơn ngươi thật nhiều tuổi, chung quy có một ngày…"

"Xuỵt…" Ta ngắt lời của Cẩn, "Đừng nói như vậy…" Ta thở dài, không biết nữ nhân này ngày hôm nay là làm sao, tốt như thế đột nhiên lại thương cảm lên? Nhìn ngoài cửa sổ… Này khí trời tốt nhỉ? Là việc gì trêu vợ ta đến vạn ngàn u sầu đây? "Tại sao phải nghĩ nhiều như thế đây? Chí ít chúng ta hiện tại rất tốt, tại sao trong thời điểm vui vẻ lại suy nghĩ việc chưa chắc xảy ra để rồi phát sinh thương cảm cùng bất đắc dĩ đây?"

"Nhưng là…" Ai, nữ nhân hôm nay liền học được không để yên mà… Khuyên cũng đã đều khuyên. Ta lại không có khả năng nói lại nàng, nếu muốn thuyết phục, cái kia cũng chỉ có một biện pháp… Đông lạp Tây xả.

"Nhưng là, sẽ có lúc ngươi nghĩ về mấy năm trước đó, ta sẽ đứng bên cửa sổ ngâm ‘Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lường, tự nan vương…'[3]" Ta nhìn Cẩn một chút, cười nói: "Cẩm mạo điêu cầu, ngàn kỵ quyển bình cương…[4]"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nguyên bản Cẩn vẫn là một mặt cô đơn, hiện tại nghe ta nói xong, đột nhiên cau mày, lại đột nhiên giãn ra, cười nhạo.

"Làm sao nhỉ?" Ta cúi đầu hỏi.

"Ngươi nói cái gì thế? Phía trước là《 Giang thành tử 》, của Tô Thức, sau ngươi tiếp cái gì?"

"Vẫn là《 Giang thành tử 》nha…" Ta giả vờ không hiểu nói.

"Cái sau là《Mật Châu xuất liệp 》, nhân gia đây là lão phu nói chuyện làm thiếu niên phát cuồng nha. Tả khiên hoàng, hữu kình thương, cẩm mạo điêu cầu, ngàn kỵ quyển bình cương… [5] , ngươi là cái gì cùng cái gì nha!"

"Nga!" Ta vỗ trán một cái, "Hồ đồ rồi… Vận luật như nhau… Chà chà, mất mặt…"

Cẩn nở nụ cười, nhìn dáng dấp nàng cười, ta không khỏi âm thầm đắc ý. Đối phó một cô nàng luôn luôn chuyên nghiệp, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng có thể nghĩ cách dùng tính chuyên nghiệp của nàng mà dời chú ý của nàng đi…

"Ai nha nha, này tính là gì nhỉ? Ngươi là không biết, trước đây khi ta thi ngữ văn ở sơ trung, ra cái “thân vô thái phượng song phi dực” [6], ngươi biết câu dưới ta điền cái gì không?"

Cẩn nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười, tựa hồ liệu định ta sẽ nói gì đó xấu xa.

"Ta ghi 'Lạc bí đích phượng hoàng bất như kê' [7] nha "

Nghe xong, Cẩn nhất thời cuồng tiếu, nguyên bản có bí mật mang theo u buồn liền bị cuốn đi, "Ai nha nha, lúc đó ta không có viết cái từ ‘bí’ kia, viết ‘phi’, 'lạc phi phượng hoàng’ [8], chà chà, ta đem ngữ văn lão sư làm hỏng mất…" Nhớ tới thời điểm mình học sơ trung, chuyện như vậy quả thực nhiều không kể xiết.

"Còn cái này nữa, tác giả viết ‘Thép đã tôi thế đấy!’ kia, Alekseyevich Ostrovsky, ngươi biết ta viết cái gì không, ta viết thành ‘Tài xế’ lái xe nha … Áo Tư Đặc Lạc Phu ‘Tài Xế’ [9], sau đó ngữ văn lão sư cũng không có cách nào, hỏi ta 'Áo Tài Xế' là cái gì…"

Cẩn cười thảm, ta trước đây kể chuyện cười cho nàng nghe rất nhiều lần, chỉ là từ khi nhận thức nàng, ta đều không có tái phạm sai lầm như vậy, đối với nàng mà nói, những chuyện này đều mới mẻ và buồn cười.

Ta cũng không nghĩ tới, việc ngốc ngốc của trước đây hiện tại lại có hiệu quả ngoài ý muốn, ai, coi như ta không uổng phí một lần ném đi danh dự nha…

Tựa hồ tâm tình Cẩn lại tốt lên, tất cả những không vui đều tạm thời quên sạch sành sanh. Ta biết, đây là "tạm thời", có điều cũng không ngại, lần sau nếu nàng lại nhắc đến những việc này , ta nghĩ, ta vẫn sẽ có biện pháp làm nàng mở lòng đi.

Làm xong điểm tâm, con trai cũng lười biếng rời giường, một bên gài nút áo Polo, một bên lèo nhèo đi đánh răng rửa mặt.

Trên bàn cơm, Cẩn giữ lời không hỏi hắn việc phí liên lạc, chỉ là quay đầu nhìn ta một cái, ta mau mau lắc lắc đầu, cẩn nguýt ta một cái, tiếp tục ăn.

"Ngươi hôm nay không có nhiều tiết, buổi trưa về nhà liền ngủ một giấc đi, tối hôm qua ngủ như thế khẳng định không được ngon!" Cẩn rót sữa bò đến nửa ly của ta, nói.

"Không có chuyện gì! Có điều, buổi chiều ta phải đến bệnh viện một chuyến, ân… Tiện đường mua ít đồ, hoa quả nha, thứ dinh dưỡng nha, ai… Nhiêu đây không đủ nha, Ada, là bằng hữu tốt nhất của ta từ nhỏ…"

"Được rồi được rồi, cũng chưa muộn…" Cẩn sờ sờ đầu ta, an ủi.

"Buổi chiều ta nghỉ, trường học bên kia… Khà khà, chủ nhiệm a, ta xin ngài nghỉ nha!" Quay đầu cười nhìn Cẩn, cảm thấy nàng có hơi uể oải, "Có điều, ngươi buổi chiều đúng là nên nghỉ một chút…"

"Hai người các ngươi tối hôm qua làm gì không ngủ nha!" Con nãy giờ không nói gì đặt câu hỏi.

"Ây…" Ta xem như là phát hiện, có lúc con hỏi thật là khó trả lời nha."Ai nói hai ta không ngủ, cả hai đều ngủ!"

Nhi tử suy nghĩ một chút, "Hai ngươi ở thư phòng ngủ nhỉ? Ai nha, hai ngươi có bị bệnh không, phòng ngủ không ngủ lại bày đặt ngủ thư phòng…"

Quýnh, đứa nhỏ này quá thông minh… Làm sao biết ta có bệnh…

"Ngươi ăn đi!" Cẩn mau mau thể hiện uy nghiêm lão mẹ, ai, uy nghiêm này, vừa bắt đầu ta liền thấy không làm được, cũng chỉ là con cọp giấy thôi nha.

Ta không lên tiếng, chỉ lại lo hài tử truy vấn ra được "chi tiết nhỏ" này, cẩn trừng con một chút, đột nhiên quay đầu hỏi ta.

"Tài Tài nha, ngươi… Có phải cũng nên đi thăm Mẫn gia…"

Một cái bánh mì, suýt chút nữa nghẹn chết ta…

"Thôi quên đi!" Ngữ khí của ta đột nhiên lạnh xuống.

"Hai người đều là bằng hữu tốt của ngươi, không nên nhất bên trọng nhất bên khinh, ngươi phải biết, có bằng hữu từ nhỏ lớn lên là phúc phần, phải quý trọng!"

Bằng hữu… Nếu như chỉ là bằng hữu, vậy thì tốt.

"Sau này rồi nói, hiện tại bận bịu, không để ý tới!" Ta vội vã cầm trong tay bánh bao ăn, "Được rồi, ta đưa con đến trường!"

"Đưa ta? Đưa ta làm gì?" Nhi tử ngẩng đầu lên, một mặt không rõ.

"Không làm gì nha, đưa ngươi còn không tốt?"

"Lão sư nói rồi, muốn tự lập, ngươi làm sao biến thành phụ huynh ‘tam bồi’?"

Hôn mê, ta đưa con ta mà, sao lại có tội danh lớn như vậy?

"Cái gì phụ huynh ‘tam bồi’?" Cẩn hỏi, ai… Từ này xa cách đã lâu, giống như lúc ta học tiểu học lão sư cũng đã yêu cầu như thế.

"Bồi ăn, bồi đi, bồi đọc." Nhi tử giải thích rõ ràng.

"Lần này ta đưa ngươi, không đến nỗi chụp cho ta cái mũ lớn như vậy… Đi thôi đi thôi…" Ta sờ sờ đầu con, gật đầu ra hiệu cho Cẩn yên tâm.

"Tài Tài!" Mới vừa đi tới cửa, liền nghe đến Cẩn gọi ta. Ồ? Bóp tiền, điện thoại di động, chìa khóa xe ta đều đem theo, không có bỏ quên đồ nha… Gọi ta làm gì?

"Hảo hảo 'bồi' ha, lạc bồi phượng hoàng bất như kê…"

囧…

Đóng cửa lại, còn ngờ ngợ có thể nghe thấy cẩn cười…

[1] Đông lạp Tây xả: đánh trống lảng.

[2] Cái này theo ta nghĩ do hồi xưa mấy nữ tử trong thanh lâu hay lấy tên hoa mà đặt nghệ danh cho mình, nên Minh Nhi cho là có điểm tục =)) Bất quá ta chỉ suy luận ra thôi chứ không hiểu rõ ý tứ của đại tài tử nha. Các vị hiểu rõ ý của Tài Tài thì cmt cho ta sửa nha :3

[3] Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lường, tự nan vương: Đây nằm trong bài “Giang thành tử – Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng” (tức Giang thành tử – Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng) của Tô Thức. Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong. Ba câu này có nghĩa là:

“Mười năm sống chết có đôi đường,

Gạt nhớ thương,

Vẫn tơ vương.”

Nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1%BB%A9c/Giang-th%C3%A0nh-t%E1%BB%AD-%E1%BA%A4t-M%C3%A3o-ch%C3%ADnh-nguy%E1%BB%87t-nh%E1%BB%8B-th%E1%BA%ADp-nh%E1%BA%ADt-d%E1%BA%A1-k%C3%BD-m%E1%BB%99ng/poem-QsX6zPvNLkl8nV5t-1mhuw

[4] Cẩm mạo điêu cầu, ngàn kỵ quyển bình cương: Nằm trong bài thơ “Giang thành tử – Mật châu xuất liệp” (tức Giang thành tử – Đi săn ở Mật Châu) cũng của Tô Thức. Nhưng ý Cẩn chắc là bài này nằm sau, và cũng không phải cùng là bài trước, vì nó chỉ nằm chung tập Giang thành tử mà thôi.

Cái này nghĩa là:

“Mũ gấm áo cừu,

Ngàn ngựa ruổi bãi bằng.”

Nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1%BB%A9c/Giang-th%C3%A0nh-t%E1%BB%AD-M%E1%BA%ADt-ch%C3%A2u-xu%E1%BA%A5t-li%E1%BB%87p/poem-VqktxzBVJSX1zV0vFaC1Aw

[5] Tả khiên hoàng, hữu kình thương, cẩm mạo điêu cầu, ngàn kỵ quyển bình cương: Đây cũng là nằm trong bài thơ Mật châu xuất liệp. Cẩn đang đọc cho Minh Minh nghe.

Mấy câu này nghĩa như sau:

“Giắt chó vàng,

Mang chim ưng,

Mũ gấm áo cừu,

Ngàn ngựa ruổi bãi bằng.”

Nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1%BB%A9c/Giang-th%C3%A0nh-t%E1%BB%AD-M%E1%BA%ADt-ch%C3%A2u-xu%E1%BA%A5t-li%E1%BB%87p/poem-VqktxzBVJSX1zV0vFaC1Aw

[6] Thân vô thái phượng song phi dực: nằm trong bài thơ Vô đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong), tức là Vô đề (Đêm qua sao trời, đêm qua gió nổi). Một bài thơ của Lý Thương Ẩn. Bài thơ này làm năm Khai Thành thứ 4 (839) đời Đường Văn Tông, khi tác giả mới nhậm chức Hiệu thư lang tại kinh thành. Trước đó, Lý Thương Ẩn từng làm Kinh Nguyên tiết độ sứ, là môn khách của Vương Mậu Nguyên 王茂元. Khi vào kinh, Lý Thương Ẩn hoặc chưa, hoặc mới cưới con gái của Vương Mậu Nguyên ít lâu, nhớ tới nàng mà viết hai bài thơ này.

Dịch thơ của câu này là: “Thân nào cánh phượng bay muôn sắc”

Nguồn: https://www.thivien.net/L%C3%BD-Th%C6%B0%C6%A1ng-%E1%BA%A8n/V%C3%B4-%C4%91%E1%BB%81-T%E1%BA%A1c-d%E1%BA%A1-tinh-th%E1%BA%A7n-t%E1%BA%A1c-d%E1%BA%A1-phong/poem-mxBkVGeY2Wlqzskg9Jzh0Q

[7] Lạc bí đích phượng hoàng bất như kê: Câu này là Minh Minh chế, ta cũng không hiểu ý hắn là gì, nhưng mà chắc là “Phượng hoàng mà bí thì không giống như gà”

[8] Lạc phi phượng hoàng: Minh Minh lại chế nữa, nguyên văn câu chế chắc là “Lạc phi phượng hoàng bất như kê”, ta hiểu là “Phượng hoàng khi bay không giống loài gà”

[9] Áo Tư Đặc Lạc Phu ‘Tài Xế’: phiên âm Hán Việt của Alexeevich Ostrovsky là Áo Tư Đặc Lạc Phu Tư Cơ. Mà Minh lại viết thành Áo Tư Đặc Lạc Phu “Ti ky”. “Ti ky” nghĩa là tài xế. Cho nên đoạn này ta mog ta edit như vậy kèm chú thích sẽ làm các vị bằng hữu hiểu tại sao Tiểu Cẩn lại cười dữ như thế. Hán ngữ a, thật là thâm sâu.