Chương 13: Cười rơi lệ.

Đi nửa đường, điện thoại di động vang lên, liếc mắt nhìn số gọi đến, cười đem điện thoại đưa cho con.

Đứa nhỏ nhìn lướt qua, lập tức nghe máy:

"Mẹ… Đang trên đường về… Ai kia đang lái xe! … Ai u, đều đói bụng hỏng rồi, chờ không được rồi. Mang đồ ăn ngon về cho ngươi, ngươi chờ ha!"

Vội vã vài câu, đứa nhỏ liền cúp điện thoại. Có phải trên đời này tiểu hài tử đều không thích cùng mẹ nói chuyện điện thoại nhỉ? Ta cũng rất chán ghét cùng mẹ nói chuyện… Mẹ nói ta là bạch nhãn lang điển hình…

"Ai kia? Ai là ai kia a?" Tuy nói mắt ta có chút cận thị, có điều lỗ tai còn rất tốt, tiểu tử nói mấy câu này, dĩ nhiên nghe được “ai kia”. Xong, nguyên bản là muốn giải thích một chút, như thế rất tốt, giải thích với mẹ xong ta liền thành “ai kia”…

"Khà khà…" Đứa nhỏ cười, đem điện thoại nhét vòng trong túi áo ta, "Ngươi nói, nếu ta nói với mẹ là lão công nàng đang lái xe, mẹ ta sẽ điên lên không?"

Hôn mê, phỏng chừng mẹ hắn sẽ không điên, mà trước tiên là ta điên nha.

"Cái gì mà lão công, cái gì mà điên hay không, ngươi cái tên tiểu hài tử gia gia này!" Lúc Cẩn gọi ta là lão công ta rất vừa lòng, nhưng trong lòng có mật, làm sao mà từ trong miệng con phát ra ta lại thấy khó chịu đây?

"Thiết, đây không phải là ta nói, ta ngày đó đi vào nhà bếp lấy nước uống, hai ngươi không biết ở trong thư phòng tìm cái gì, lách cách lụp cụp, mẹ ta liền nói 'Lão công, đem từ điển trong tay ngươi đưa cho ta' !" …

Ta đổ mồ hôi, thật hối hận hôm nay lái xe, trái tim ta rất nhỏ nha, thực sự là không thể chịu đựng nổi.

"Được rồi được rồi… Ta nơi này chuyên tâm lái xe, không cùng tiểu hài tử gia gia như ngươi rảnh rỗi nói dóc!" Nhanh chóng ngắt lời đứa nhỏ, ai… Đề tài này mà nói thêm gì nữa, phỏng chừng ta phải "tự quải Đông Nam chi". [1]

Thật vất vả mới lái xe về đến nhà, kêu con về phòng làm bài tập, ta ngồi ở nhà bếp bồi Cẩn ăn cơm. Hai mẹ con người này, thần thái khi ăn cũng giống nhau, mới vừa đối phó đứa nhỏ, hiện tại đối phó với người lớn. Nghĩ tới đây, ta không khỏi cười một trận xấu xa, ai, bản lĩnh ta thực sự lớn lắm.

"Cười cái gì? Lại đi ra ngoài ăn! Hai người các ngươi nha!" Cẩn trừng ta một chút, nói.

Nhìn dáng vẻ nàng, thực sự làm cho đáy lòng người vui mừng. Ta không có nói cho nàng biết khi ra ngoài ăn ta cùng với con nói chuyện, cực khổ một ngày rồi, nhìn nàng có chút mệt nhọc, chỉ cảm thấy đau lòng.

"Ai… XX lớp ta của ta ngày hôm nay lại gặp rắc rối, vào tiết địa lý, làm cho địa lý lão sư tức giận không ngừng! Ngươi nói hài tử bây giờ, đúng là khó quản, lão sư nói vài câu liền cùng lão sư cãi vã…"

"Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ!" [2] Ta nhìn chằm chằm Cẩn, cười nói. Không phải là không muốn nghe những chuyện này, chỉ là không muốn nàng thời gian yên tĩnh ăn cơm cũng đều không có.

Cẩn lại trừng trừng ta, đứng lên.

"Làm gì vậy?"

"Rót nước!"

"Đã lấy cho ngươi ly trà hoa cúc, đã ngâm tốt!"

Nghe xong lời này của ta, Cẩn xoay đầu lại, nguyên bản là trừng mắt ta, vẻ mặt đó dừng lại vài giây, liền nở nụ cười, một bộ dáng không thể làm gì.

Cẩn cười so với trước kia càng nhiều, ta yêu chủ nhiệm đại nhân nho nhã trí thức, cũng yêu cô nàng đáng yêu ở nhà thỉnh thoảng làm việc ngớ ngẩn.

Trở lại bàn ăn, chưa ăn được mấy cái, Cẩn bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nói rằng:

"Này, ngươi nói XXX có vấn đề gì với Anh ngữ? Ta nhìn thành tích riêng của nàng, giống như yếu Anh ngữ, ngươi không thể coi là không có gì to tát… ¥#¥#@ "

Ai,khi nãy ta nói “thực bất ngôn, tẩm bất ngữ” là phí lời rồi.

Chuyện Đại Vũ trị nước, ngăn chặn không được liền khai thông, đề tài bàn ăn này của Cẩn xem như là ngừng không được, ta cũng không thể làm gì khác là cùng nàng thảo luận.

Từ chuyện một học sinh trong giờ địa lý đến thành tích Anh ngữ của một đệ tử nào đó, không biết lúc nào, chuyện của bọn nhỏ thành văn hóa bàn ăn của chúng ta, có thể, đây là đặc điểm riêng biệt của nhà có hai người làm lão sư đi…

Chờ đến khi Cẩn ăn xong, ta thu dọn chén dĩa, trở vào phòng ngủ, Cẩn đã lại cầm quyển sách tựa lên đầu giường đọc. Đã từng có bằng hữu nói với ta, Cẩn làm nàng nghĩ đến bốn chứ, chính là —— tuế nguyệt tĩnh hảo [3]! Xem nàng ngồi ở đó điềm tĩnh, không đành lòng quấy rầu, chỉ muốn dịch cái ghế ra xa xa mà nhìn, lẳng lặng bồi tiếp.

Đang lúc mê gái, con lại gõ cửa đi vào, nhìn thấy mẹ hắn đang yên tĩnh xem sách, mà ta đứng bên cạnh không có làm việc gì, đứa nhỏ giơ giơ tờ giấy trên tay, nói với ta:

"Dad, phụ huynh ký tên!"

Danh xưng này nói ra, Cẩn lập tức quay đầu nhìn về phía hai chúng ta, hai đôi mắt nhìn nhau, hai chúng ta đều cả kinh trong lòng. Nhìn con một chút, một bộ không vấn đề gì đưa bút cho ta, vội vàng tiếp nhận.

"Ký cái gì nhỉ?"

Nhìn tờ giấy con đưa, xem lướt qua một hồi, nhất thời choáng váng ——(1+12)*(1-12)*(1+13)*(1-13)*… . . . (1+199)*(1-199)… Hôn mê, đây là thứ gì đây…

"Chuyện này… Đây là cái gì nhỉ?" Ta nhìn tiểu tử, không hiểu hỏi.

"Tính nhanh nha!" Đứa nhỏ nhìn ta một cái, "Ngươi chưa từng làm sao?"

Ngất… Lại bị khinh bỉ… Cái gì mà Chu Tài Tài nha, sáng mai gọi là Chu Ngốc Ngốc đi.

"Ký gì đây?" Vì phòng ngừa bị khinh bỉ, ta quyết định không hỏi chuyện vô ích này nữa, đi thẳng vào vấn đề được rồi.

"Tự mình hoàn thành!" Đứa nhỏ nói.

Nhanh chóng ký tên, đem giấy đưa cho con, con liếc nhìn, hoặc là cảm thấy đã xong rồi, cầm bút đi mất, chỉ để lại hai chúng ta ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.

"Lúc nào gọi Dad?" Cẩn cười hỏi ta.

Ta gãi gãi đầu, nói thật ra, hiện tại cách gọi này cũng làm cho ta hết hồn, "Ha ha, ta cũng không biết con làm sao lại gọi như thế…"

Nhìn Cẩn đăm chiêu, ta đột nhiên nhớ tới chuyện họp phụ huynh của con, vội vàng ngồi ở mép giường, nói rằng:

"Đúng rồi, tức phụ, họp phụ huynh của con vào chiều thứ sáu, lúc ba giờ, cái này cần ngươi đi!"

"Ba giờ sao?" Cẩn nhíu nhíu mày, "Thứ sáu buổi chiều ba giờ sẽ tổng kết lớp nha…"

"Ta đi trông lớp cho ngươi, ngươi đi họp cho con đi!"

Cẩn không nói, cau mày suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lập tức lại nói:

"Chuyện gì nhỉ? Làm sao đột nhiên muốn họp phụ huynh?"

"Ai, do SARS náo động, trường học đơn giản muốn phụ huynh phối hợp, phối hợp… Phối hợp cái điểu [4], vạn nhất có gì thì có thể trốn tránh trách nhiệm nha!" Ta bất mãn nói, nghĩ lại chính mình làm lão sư, vợ ta lại là lãnh đạo trường, nói lời này tựa hồ có chút không thích hợp lắm, vội vàng đem lời nuốt lại vào trong bụng.

"Há, không quan trọng…" Cẩn nhìn ta một cái, trong ánh mắt tựa hồ có một tia hỏi dò.

"Không quan trọng cũng phải đi!"

Ta rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Cẩn. Này cũng làm cho nàng có chút bất ngờ. Chuyện trong nhà, bất luận to nhỏ, chúng ta trước giờ đều là thương lượng với nhau, thông thường nàng đều rất nghiêm chỉnh nghiêm túc, ta lại cờ lơ phất phơ, ngày hôm nay có chút khác thường, Cẩn tựa hồ phát giác ra, chỉ nhìn ta chằm chằm.

"Tức phụ!"

Ta đem dép vứt qua một bên, bò đến trên giường, ôm lấy Cẩn."Chuyện này, con nói với ta, hắn nói ngươi sẽ bận rộn, không có thời gian đi, muốn cho ta đi, thế nhưng ngươi nghĩ, ta đi, thích hợp sao?"

Cẩn không nói lời nào, chỉ là nhìn ta, gật gật đầu, lại lập tức vội vàng lắc đầu.

"Con chúng ta quá hiểu chuyện, nhưng là… Tại sao đứa nhỏ hiểu chuyện lại làm ngươi ta đau lòng đây?" Nghĩ đến biểu hiện con lúc nói chuyện, nhớ đến khi hắn nói trước kia không ai đi họp phụ huynh cho hắn trong mắt liền có một tia cô đơn, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị dao cắt một cái, giống như tâm bị xé ra.

"Trường học đã có ta lo, ngươi đi họp phụ huynh cho con trai đi!" Ta ôm lấy Cẩn, vươn đến bên tai của nàng nói.

"Ngươi xem một chút ngươi, gọi con trai thật là trôi chảy nha!" Cẩn nhẹ nhàng đánh trán của ta, lại vươn tay ra, nắm lấy tay ta.

"Ai… Ta hiện tại xem như là biết được gì là đáng lương lòng dạ cha mẹ trong thiên hạ a. Nguyên lai làm cha mẹ là sẽ lo lắng cho con như vậy…"

Cẩn nhìn ta, một lát, không nói. Vẻ mặt của nàng bắt đầu trở nên nghiêm nghị, khóe miệng nâng lên nụ cười. Khóe mắt của nàng có chút ướŧ áŧ, nhưng không có rơi lệ. Cuối cùng, nàng chỉ là thở dài thườn thượt một hơi, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng ta, kéo tay ta, lưu lại một dấu hôn trong lòng bàn tay ta.

Nếu là với gia đình bình thường, đây là một vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Có thể chúng ta, nơm nớp lo sợ. Trong thế giới rộng lớn, gia đình nhỏ nhỏ của chúng ta, không biết, còn có thể gặp phải bao nhiêu vấn đề.

Lòng bàn tay ấm lên, ta tin tưởng, mọi việc đều dùng “tâm” để quyết định đi!

Tắm rửa xong lại đi đến phòng của con, tiểu tử dĩ nhiên chưa ngủ, đang mặc đồ ngủ tán gẫu trên QQ. Hiện tại trẻ con đều lợi hại đến mức đáng sợ, ta lên đại học mới tinh thông mấy món đồ chơi này.

"Thứ sáu mẹ ngươi sẽ đi họp, ngươi cứ yên tâm đi!" Giúp hắn đáp chăn, thử xem nhiệt độ của điều hòa, gần đây trời có chút lạnh, cũng không biết tên này buổi tối có lạnh không. Hiện tại ở trong trường đang điên cuồng bắt lấy dịch cảm, thời buổi rối loạn nha!

"Khà khà!" Nhi tử nở nụ cười, trong tay điện thoại lại rung lên.

"Ngươi mau ngủ đi, bị mẹ ngươi phát hiện thì điện thoại của ngươi không thể không tịch thu!" Ta nhìn một chút ngoài cửa, xác định Cẩn lúc này không có đi qua, vội vàng nói với nhi tử.

"Ồ!" Con trai nghịch ngợm nháy mắt một cái, "Lão sư ta nói, hiện tại trong lớp ta làm tốc toán tốc độ nhanh nhất!" Nhi tử đắc ý cười, cái cao hứng này, cùng năm đó ta đoạt hạng cao nhất trong kì thi ngữ văn giống nhau.

"Lão sư ngươi? Ồ ồ ồ… Tiểu tử ngươi!" Ta sờ sờ đầu nhi tử, "Ngươi yêu thích số học lão sư thế nha! Tiểu tử! Mau ngủ đi, chờ hết bận, mời lão sư ngươi ăn một bữa cơm, coi như Minh Minh a di báo đáp nàng công lao bồi dưỡng hứng thú học tập cho ngươi!"

"Minh Minh a di?" Nhi tử nhìn ta, tiện đà nở nụ cười."Tóc dài một chút thì mới gọi là ai di được…"

Quýnh! Tiểu tử chết tiệt này…

Giúp hắn tắt đèn ngủ, lò mò trong bóng tối đi ra, lo lắng không biết có đem mũi đυ.ng vào tường hay không, trong phòng tối đen, truyền đến thanh âm của con:

"Dad, ta không cho người khác nói, ngươi là Dad của ta…"



Ta nở nụ cười, may mà khúc này không có ánh sáng, không muốn để cho hài tử nhìn thấy, ta cười, bên trong còn có lệ.

[1] Tự quải Đông Nam chi: Tự treo cành Đông Nam. Nguyên văn: "Tự quải đông nam chi."nhằm giúp độc giả dễ hiểu hơn vì cả phần thơ trên đều liên quan đến câu này: Đây là một câu trong bài Tiêu Trọng Khanh thê, một bài văn vần theo dân ca đời Hán. Theo thói quen lấy câu đầu của bài thơ làm tên, Bài này còn có tên là Khổng tước đông nam phi (Chim khổng tước bay về hướng đông nam). Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại. Bài ca này được chia làm 4 đoạn: Đoạn 1 kể về cuộc sống của Lan Chi khi làm dâu nhà họ Tiêu đến khi bị đuổi, – Đoạn 2 kể việc Lan Chi bị đuổi và cảnh chia tay với Trọng Khanh, – Đoạn 3 kể từ khi Lan Chi về nhà đến khi bị anh mình ép gả cho nhà quan Thái thú, – Đoạn 4 kể từ khi Lan Chi bị buộc tái giá đến khi nàng và Trọng Khanh tự tử.

Câu "Tự quải đông nam chi" (tự treo (cổ) ở cành phía đông nam) là một câu thuộc đoạn 4, tả Tiêu Trọng Khanh tự tử:

Nguyên văn Hán Việt (trích):

"Bồi hồi đình thụ hạ

Tự quải đông nam chi"

Điệp luyến hoa dịch thơ: (nguồn: Thivien.net)

"Cây bên đình bước tới

Hướng cành đông nam treo"

Hướng "đông nam" trong câu thơ này cũng khớp với câu mở đầu "Khổng tước đông nam phi" (chim khổng tước bay về phương nam), lại lấy tứ từ câu: "Hồ mã tê bắc phong, Việt điểu sào nam chi" (Con ngựa Hồ thấy gió bắc thì hí, con chim Việt làm tổ chọn cành nam), ý của câu này là không quên nguồn gốc, còn trong bài ca thì là không quên vợ cũ (nên tự tử).

[2] Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Ăn không nói, ngủ không nói

[3] Tuế nguyệt tĩnh hảo: Năm tháng thật yên tĩnh. (Ta thấy ở đây dùng bốn chữ này hay hơn dịch sang nghĩa Việt :3 Thỉnh các hạ đừng phiền lòng)

[4] Phối hợp cái điểu: Phối hợp cái chim (Minh Minh văng tục nha =)) Tuy nhiên không dám nói ra ngoài mặt sợ Tiểu Cẩn mắng nha, ta không biết edit thế nào nên để nguyên thế luôn)