Chương 10: Sóng sau đè sóng trước.

Sáng ngày thứ hai bình thường, giống như không có việc gì xảy ra. Chỉ là tình cờ có vài học sinh hỏi ta hôm nay dạy cái gì, ta chỉ cười nói dạy tiếp bài hôm qua? Chính là không hiểu làm sao học sinh lại để ý đến việc này? Lẽ nào lương tâm trỗi dậy muốn chuẩn bị bài trước? Nếu đúng là như vậy thì tốt rồi, cũng không uổng công ta “giáo huấn” một thời gian.

Dạy buổi sáng xong, mang sách hướng về văn phòng. Lúc đi ngang văn phòng chính gặp số học lão sự đang cầm chén nước, vừa thấy được ta, số học lão sư liền cười đi tới, trên dưới đánh giá ta một phen, cười nói:

"Tiểu Chu nha, tối hôm qua ngủ không ngon đi…"

Nhất thời ta cảm thấy như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, suy nghĩ một chút hẳn là tiền bối quan tâm vãn bối đi…

"Không phải nha! Nghỉ ngơi rất tốt! Đọc sách xong liền đi ngủ…"

"Ha ha! Người trẻ tuổi thật có tinh lực!" Nói xong, số học lão sư cầm chén lảo đảo đi, để ta một mình ở hành lang không hiểu được lời nàng nói.

Cái gì gọi là người trẻ tuổi có tinh lực tốt? Lẽ nào tinh lực của nàng không được? Thực sự là, lời nói này quả thực có mức mập mờ đi, cũng không biết nàng muốn nói đến việc gì…

Kệ nàng đi.

Tiết một không có dạy, ngồi ở trong phòng nhìn những thứ muốn dạy cho học sinh trong tiết hai xem qua. Mỗi ngày vào lúc này, đều là thời điểm yên tĩnh nhất của văn phòng. Chương trình so với lúc ta đến trường rất là khác nhau, đáng tiếc đổi thang mà không đổi thuốc, kiến thức, vẫn nhiều như thế.

Làm lão sư có tính lặp lại rất lớn, mỗi ngày phải nói lại một bài giảng ba lần… Tiến độ ba lớp, mỗi ngày đều là nội dung như thế. Từ góc độ này mà nói, làm lão sư không bằng học sinh, dù sao học sinh mỗi ngày đều là tiếp xúc với kiến thức mới.

Thôi nghĩ lung tung, cầm lấy sách, từ từ xem…

Uống trà đọc sách… Một tiết trôi qua khá nhanh.

Cách giờ học còn mấy phút nữa, mang theo sách chậm rãi lên lớp. Thời gian còn chưa tới, liền đứng bên cửa sổ ở hành lang nhìn ra. Quyển sách đặt trên bệ cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa.

Tiếng chuông reo, chậm rãi đi vào phòng học.

… #%¥#…

Cũng thật là không vào không biết, vừa vào giật mình. Lớp học ngày thường rất rộng rãi hôm nay lại đặc biệt đông đúc, có thêm hai hàng người ngồi, định thần nhìn lại… Nhậm đại chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp, tổ trưởng khoa, đều là những người nhìn quen mắt…

Trong lòng cả kinh, lại nhìn Cẩn ngồi ở bên phải vị trí thứ hai đếm ngược qua, nàng đắc ý nhìn ta.

Chẳng trách ngày hôm qua lần thứ n nhắc nhở ta soạn bài…

Lần này quýnh. Ho khan hai tiếng, vội vàng trên bục giảng. Nghĩ lại thì cũng không có gì đáng sợ chứ, sớm thông báo hôm nay muốn dự giờ thì ta cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn rồi. Đã như vậy, đến rồi thì ở lại đi…

Vừa nghĩ như thế, không còn thấy cái gì áp lực nữa. Nhìn Cẩn một chút, vừa vặn nàng cũng nhìn ta, trong ánh mắt kia tựa hồ mang theo ý cười, mà ánh mắt kia giống như dò hỏi.

Quyết tâm bắt tay vào dạy. Rất nhanh, đã lại tìm thấy cảm giác bình thường khi làm việc, căng thẳng phí công, liền thả lỏng đi.

Tiết này xem như thuận lợi, đặt câu hỏi cho học sinh, có trả lời được, cũng có câu không được. Người trong phòng cười cười, những lúc này, nhìn Cẩn, nàng vẫn là khẽ cười, vẫn là nhìn ta, tư thế của nàng vẫn là ngồi nghiêm chỉnh, ghi chép dự giờ mở ra, nhưng không thấy nàng cúi đầu viết gì.

Trong ánh mắt của nàng bao hàm quá nhiều tình cảm, hiện nay đứng trên bục giảng, nhìn học sinh ở bên dưới, tựa hồ xuyên thấu qua mỗi khuôn mặt đều nắm được nội tâm. Nhớ tới trước kia mình cũng dùng ánh mắt này nhìn Cẩn, tin tưởng tình cảm của ta, cẩn cũng đã sớm hiểu được.

Đã hiểu được từ lâu còn giả vờ hồ đồ, nghĩ tới đây, không khỏi có chút tức giận, trừng Cẩn đang ngồi xa xa.

Không nghĩ tới ta trừng nàng, Cẩn lại cười cười. Nụ cười của nàng đối với ta có chút hồn xiêu phách lạc, rồi lập tức như ma, làm ta có chút thấp thỏm, bất an, hoang mang lo sợ. Mau mau tập trung tinh thần, nghĩ thầm đang lên lớp, tuyệt đối không thể phân tâm.

Thật vất vả cầm cự đến hết giờ, đứng trước cửa phòng chờ các lão sư “đến” nghe giảng bài từng người đi ra, cúi đầu khom lưng chờ nghe ý kiến.

"Tiểu Chu chuẩn bị bài tốt lắm nha!" Cẩn cười đáng yêu nói.

Ta xem như biết cái gì gọi là “người câm ăn Hoàng Liên, có nỗi khổ không nói được”, chuẩn bị, ta chuẩn bị cái gì đâu…

Nghe đại chủ nhiệm nói, lại oán giận Cẩn không tốt, không thông báo trước cho ta, lần này xem như là á khẩu không trả lời được, đứng ở đó cũng chỉ biết gật gật đầu.

"Ta thấy Tiểu Chu cũng không có chuẩn bị bài nha!"

Thực sự là người trong nghề thì thấy cửa đạo, người thường xem trò vui. Anh ngữ lão sư nghe liền lên tiếng.

"Ừ… Là, không có chuẩn bị, ta cảm thấy rất là đột ngột nha!"

"Ồ? Không phải đã thông báo trước sao?" Đại chủ nhiệm hỏi.

"Ừ, đúng, đã thông báo rồi, ta… Ta đã quên, ta gần đây ngơ ngơ ngác ngác… Này…" Ta thực sự phiền muộn, này là cái gì cùng cái gì đây?

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không chuẩn bị cũng rất tốt!" Đại chủ nhiệm nói giỡn, nghênh ngang rời đi.

Lúc nói chuyện, Cẩn vẫn nhìn ta, chung quanh nhiều người, ta vẫn cúi đầu nghe lời dạy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thật vất vả đưa những người này đi, nhìn Cẩn hấp háy mắt một mặt đắc ý rời khỏi, trong lòng có cảm giác bị người ta đùa giỡn. Có điều cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm, coi như ta mạng lớn lại tránh được một kiếp.

Buổi tối ngồi không ở trong thư phòng, đứa nhỏ ở phòng bên cạnh làm bài tập, Cẩn thì ôm một đống tài liệu ở trường học về nhà xem. Nhớ đến việc phục kích dự giờ ban sáng, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Một đống văn nhìn ra thất tinh bát lạc.

Chỉ chốc lát, Cẩn đi đến thư phòng, đứng trước kệ sách tựa như đang tìm gì đó, nhìn mấy lần nhưng không giơ tay lên, nhìn dáng dấp hẳn là không tìm được.

Trên giá sách tìm không được liền lại tìm trên bàn của ta, nhìn một chồng lớn sách, rút ra quyển “Tây Hán từ điển” nằm cuối cùng, xoay người đi.

Nếu như nàng lấy những quyển khác ta cũng không thấy kỳ lạ, nàng lại lấy “Tây Hán từ điển”… Lúc trước đột nhiên cảm thấy hứng thú với tiếng Tây Ban Nha, tùy tiện từ nhà sách ôm về một quyển. Làm sao mà Cẩn cũng bắt đầu hứng thú với nó đây?

Chỉ chốc lát, cẩn đen mặt đi trở lại.

"Cổ Hán ngữ từ điển của ta đâu?" Cẩn mặt tối sầm lại hỏi ta.

"Trên tủ đầu giường nha!" Ta nhíu nhíu mày, đột nhiên tỉnh ngộ."Oa ha ha ha…" Cười ngã lên bàn.

"Cười cái gì mà cười!" Cẩn đem từ điển trên tay thả lại xuống bàn.

"Tức phụ, Tây Hán tra không được, phải dùng Đông Hán tự điển nha!" Ta cười ngặt nghẽo, không thấy được bàn tay đang hướng tới, còn ở kia đang cười trên sự đau khổ của người khác.

"Ngươi còn cười…" Chủ nhiệm đại nhân hiển nhiên thấy với việc mình náo loạn mất mặt thế, xem ra muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Cười đứng lên, từ phía sau đem cẩn ôm lấy, "Ha ha, ai bảo ngươi không thông báo trước cho ta việc dự giờ, đây mới gọi là báo ứng rõ ràng a!"

Nhắc tới việc dự giờ, Cẩn bắt đầu cười xấu xa, "Ta nhắc nhở ngươi nha! Ta hỏi ngươi soạn bài chưa? Ai kêu ngươi một bộ dạng cà lơ phất phơ, không như vậy trừng trị ngươi lần sau ngươi vẫn sẽ không nhớ được!"

"Ngươi trị cũng vô dùng, lần sau ta vẫn sẽ không nhớ!" Ta cười liền muốn hôn nàng một cái.

Ngay đang lúc đùa giỡn vui vẻ, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, còn chưa kịp nói chuyện, đứa nhỏ liền cầm quyển sách đi vào.

Trong lòng cả kinh, lần này hoang mang muốn so với buổi sáng đột kích nghiêm trọng nhiều hơn. Ta tay còn ôm eo nhỏ của Cẩn, lần này bị đứa nhỏ nhìn thấy hoàn toàn.

Có điều đứa nhỏ thật giống không có gì khác thường, nhìn ta một hai cái, giơ giơ lên quyển sách trên tay."Minh minh, hỏi ngươi bài tập!"

"Hảo hảo!" Đứa nhỏ cho bậc thang ta còn không mau mau leo xuống… Ngồi ở bên bàn tiếp nhận quyển sách, hôn mê, toán học!

"Này… Toán học nha!" Ta quay đầu, nhìn Cẩn một chút.

"Minh minh là toán học ngớ ngẩn!" Cẩn đầu không quay lại, cười nói với đứa nhỏ.

"Ta… Ta cho ngươi số điện thoại A đạt cô cô có được hay không? Ngươi hỏi Ada cô cô!" Năm đó A Đạt học toán lấy hạng nhất không ai dám lấy hạng nhì, nhiều năm như vậy qua đi, vừa thấy được toán học ta liền nghĩ đến A Đạt.

"Ngất, vậy ta hỏi lão sư của ta được rồi! Ai…" Đứa nhỏ bất đắc dĩ nhìn ta một cái, lại nhìn Cẩn một chút, xoay người đi ra ngoài.

"Hai người các ngươi…" Đi tới cửa, đứa nhỏ quay đầu nhìn ta và Cẩn, "Hai người các ngươi cũng thật giỏi, toán tiểu học a… Quên đi, hai ngươi tắm rồi ngủ đi!"

Đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa, ta cùng cẩn hai mặt nhìn nhau… Hai người lớn, để một đứa nhỏ khinh bỉ!