Chương 3

Lúc hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương vàng ươm trải dài xuống vạn vật, cơn gió nhẹ khẽ làm lay động cành lá, không gian đưa lại mùi hương tươi mát từ cỏ cây. Rời khỏi quán cafe, Dũng điều khiển chiếc xe Rolls Royce trở về khách sạn, trên đường đi, vì quá tò mò nên Dương buột miệng hỏi:

— Trong suốt quãng thời gian đó, anh và cô gái ấy nói chuyện gì với nhau?

Dũng bày ra vẻ mặt bình thản và khẽ đáp:

— Đương nhiên là chúng tôi khen ngợi vẻ ngoài hoàn hảo của đối phương rồi. Nói thật, nhan sắc của cô ấy ở bên ngoài quầy bar chẳng khác gì cô nữ sinh trung học. Nhìn ngây thơ, mỏng manh dễ vỡ… cảm giác vừa nhìn thôi đã muốn che chở và bảo vệ vậy!

— Anh thôi ngay cái kiểu nói chuyện ỡm ờ như thế đi!

Dương nói như gắt lên.

— Sao? Anh đang ghen với tôi phải không? Rõ ràng anh bảo không có hứng thú với mấy cô nàng ở mấy chốn ồn ào, hỗn tạp như vậy. Cũng chỉ là một cô nàng bartender… có gì mà anh lưu tâm nhiều đến thế? Mỹ nhân ở Hà Thành, anh muốn bao nhiêu mà chẳng được??

— Anh thích đọc suy nghĩ của người khác đến vậy kia à?

— Vậy chứ anh bảo tôi đi nói chuyện với cô ấy làm gì?

Thấy Dũng đặt câu hỏi truy vấn, Dương nhất thời lúng túng, anh ngập ngừng đáp:

— Tôi nhìn thấy cô ấy quen quen, để khẳng định chắc chắn rằng trí nhớ của tôi không tệ, tôi có mắt nhìn người cực chuẩn… nên bảo anh đi xác minh thôi. Quả nhiên là tôi đoán không sai.

— Ok. Óc quan sát của chủ tịch Thiên Hoàng Group thực sự rất tuyệt!

— Đừng quên tối nay chúng ta có hẹn với ngài Trương Đạo ở nhà hàng Hùng Liên!

— Rõ, thưa chủ tịch! Sau đó thì sao ạ?

— Sau đó?? Ý anh là gì?

— Ý tôi là, sau tiệc rượu, lịch trình tiếp theo của chúng ta là gì?

— Về khách sạn. Anh muốn đi đâu nữa?

— Vũ trường Ánh Dương! Nhân cơ hội còn ở lại đây, tôi không muốn uổng phí thời gian hiếm hoi này đâu. Nói thật, tôi bị ấn tượng với cô nàng trên sàn nhảy hơn là nữ sinh thanh lịch ở quầy bar.

Dương tròn mắt nhìn Dũng và hỏi lại:

— Vì sao?

— Tôi thấy cô ấy cá tính!

— Thế anh nghĩ cô nàng bartender không cá tính à? Anh có thấy mỗi khi cô ấy xoay người, cánh tay nhịp nhàng tung hứng những dụng cụ ở trong tay điệu nghệ đến mức nào không? Chưa kể, đồ uống mà cô ấy pha chế cũng rất ngon nữa. Cái đó không phải cá tính là làm được, nó đòi hỏi bartender phải sở hữu một tâm hồn nhạy bén, thông minh cảm xúc, biết cách hài hòa các gia vị và nguyên liệu để có thể sáng tạo ra những ly cocktail phù hợp với tâm trạng của khách hàng.

Thấy Dương nghiêm túc nói ra một tràng, Dũng lập tức im bặt. Quả nhiên là chủ tịch đã tức giận. Nhưng mà khoan hãy, anh ấy hết lòng bênh vực cho cô nàng bartender ở vũ trường Ánh Dương… nhẽ chủ tịch đã phải lòng cô gái ấy rồi?

Dũng chợt nhớ đến một câu nói, trên đời này, chỉ cần một cơ duyên, một khoảnh khắc, một ánh mắt hoặc một lời nói chạm đáy lòng… bất cứ ai cũng có thể phải lòng nhau. Không lẽ…

Dũng không phản biện được lập luận của Dương, anh lặng im lái xe, không gian trở về yên tĩnh như vốn dĩ. Cả hai trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tiệc rượu tối nay tại nhà hàng Hùng Liên.

***

Vũ trường Ánh Dương.

7h tối, không gian ở nơi này đã bắt đầu náo loạn bởi những vị khách thích ồn ào. Trên nền nhạc DJ, đám thanh niên hò reo, nhảy múa vô cùng phấn khích. Hãy còn sớm để bắt đầu công việc của vũ nữ, Thùy lả lướt di chuyển trên đôi guốc cao hơn chục cm tiến đến quầy bar. Vẫn là phong cách nổi bật như thường thấy, Thùy kẻ đuôi mắt cực kỳ ướŧ áŧ, chiếc váy hai dây màu tím đính đá khoe khéo thềm ngực căng đầy trắng muốt. Cô cất lời gợi chuyện:

— Cho chị một ly Screwdriver!!

Yến vui vẻ mỉm cười gật đầu. Hôm nay cô nàng mặc chiếc áo ba lỗ cổ lọ màu trắng, chân váy chữ A kết hợp với đôi bốt màu đen, mái tóc buộc cao lêи đỉиɦ đầu, đặc biệt để một lọn thả buông ở bên phải trông cực kỳ cá tính. Yến tỉ mỉ pha trộn hỗn hợp Vodka và nước cam tươi rồi uyển chuyển cầm chiếc shaker (bình lắc rượu) nhẹ nhàng lắc, vừa làm cô vừa nói chuyện với Thùy:

— Chị biết chiều nay trong lúc đi vẽ tranh em đã gặp ai không?

Thùy đáp lời dửng dưng:

— Gặp ai thế?

— Chị đoán thử đi!

— Mệt bỏ m,ẹ. Đoán thế đếchh nào được. Gặp ai thì mày kể chị nghe xem nào!?

— Một trong hai anh chàng đẹp trai tối qua ngồi gần quầy bar ấy!

— Cái gì? Làm sao mà màyy gặp họ được thế?

— Tình cờ thôi. Em đoán là họ đi ngang qua!



— Ừm. Thế anh chàng nói gì?

— Hỏi tên rồi mấy thứ linh tinh liên quan đến công việc thôi. Mà hình như không phải người ở đây chị ạ, nghe giọng nói sang lắm ấy. Đặc biệt là đẹp trai!

— Thấy trai đẹp lại sáng mắt lên. Thằng Khải nó mà biết nó ghen thì mày chếtt!!

— Em đang buồn chuyện anh Khải đây. Yêu đương kiểu này chán quá. Lâu lâu mới nhắn được vài tin, sóng điện thoại cứ tậm tà tậm tịt.

— Xa xôi thế, khéo khi nó tán xừ cô giáo trong bản rồi cũng nên. Yêu đương cái kiểu liên lạc không được thì yêu nỗi gì. Chị thấy màyy cứ ôm mộng về tình yêuu lãng mạn gì đó chứ thực ra chị thấy không có tương lai gì đâu. Em chưa nghe câu, khoảng cách và thời gian chính là thứ gϊếŧ chếtt tình yêu à?

Yến thộn mặt ra đáp lời:

— Em có niềm tin ở anh Khải. Em nghĩ anh ấy cũng luôn nghĩ về em.

— Chị mà như màyy là chị bỏ quách đi cho rồi.

Thùy khẽ đưa điếu thuốc lên miệng châm lử,a hút rồi đáp lời Yến.

Sau câu nói ấy, 2 cô gái không nói gì với nhau nữa, khách cũng bắt đầu đến rất đông, người ra người vào tấp nập, Yến bận luôn chân luôn tay, vừa pha chế cô vừa mỉm cười thân thiện với khách, thỉnh thoảng có những chàng trai vui tính họ sẽ buông lời tán tỉnh, trêu ghẹo. Vốn đã quen được nghe những lời ong bướm như vậy nên Yến hình thành được kỹ năng né thính rất tốt, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi làm như không thấy, cũng không để tâm. Rất may là ở chốn này, khách chỉ vui đùa chứ không có ai buông lời khiếm nhã nặng nề.

***

Rời khỏi tiệc rượu tại nhà hàng Hùng Liên khi đồng hồ điểm 23h khuya, Dũng chậm rãi điều khiển xe chạy trên đường, ban đầu anh vốn định đưa Dương về khách sạn nghỉ ngơi trước, vì hôm nay Dương uống hơi nhiều. Tuy nhiên, khi xe mới chạy được một quãng thì Dương buột miệng nói:

— Đến Vũ trường Ánh Dương đi!

Dũng như không tin vào tai mình, anh tò mò hỏi lại:

— Sao cơ?

— Tôi bảo anh quay xe đến Vũ trường Ánh Dương? Anh say rượu rồi hả? Say thì xuống xe, để tôi lái!

— Được rồi. Đến Vũ trường Ánh Dương.

Dũng khẽ mỉm cười và thực hiện mệnh lệnh của chủ tịch. Khi 2 thân ảnh cao lớn bước vào chốn âm nhạc xập xình, ánh sáng mờ ảo cũng là thời điểm nơi này đông vui, nhộn nhịp nhất. Dũng quan sát về phía sàn nhảy, cô nàng tên Thùy hôm nay vẫn rực rỡ chẳng khác gì hôm qua. Chiếc váy hai dây ôm sát, nhìn vào kích thước nhấp nhô trước thềm ngực của cô nàng… gã đàn ông nào cũng phải nảy sinh những suy nghĩ xấu xa.

Dương đi thẳng về phía quầy bar, ngồi đối diện với Yến. Do uống rượu nên lúc này hai gò má anh hồng hồng, đôi đồng tử trong veo như giãn ra, vẻ mặt ấy trông cực kỳ dễ thương. Dương chậm rãi cất lời:

— Cho tôi một ly Whisky!

— Quý anh say rồi phải không?

Yến nhẹ nhàng hỏi lại.

— Đúng vậy. Hôm nay tôi đã uống không ít rượu. Ngày hôm nay của cô thế nào?

— Không tệ! Rượu của anh đây!

Dương nhận lấy ly rượu từ tay Yến, nhờ có rượu nên anh mạnh dạn hơn hẳn bình thường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô và tiếp tục gợi chuyện:

— Ngoài làm bartender, vẽ tranh, cô còn có thể làm những công việc gì?

Yến thoáng chốc ngẩn người vì câu hỏi ấy. Anh chàng đẹp trai này, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần thứ 2 anh ta xuất hiện ở đây. Tại sao anh ấy biết được cô có năng khiếu vẽ tranh? Nhẽ anh ta cho người theo dõi cô hay gì? Nhưng rồi Yến chợt hiểu ra, đi cùng Dương là một anh chàng khác cũng đẹp trai không kém, đêm qua anh ấy cũng có mặt ở đây. Tên anh ta là Dũng, chiều nay Dũng là người tâm sự với cô ở góc phố, không những vậy, anh chàng ấy liên tiếp khen ngợi tài năng cũng như vẻ ngoài xinh xắn của cô. Và vì sao chàng trai trước mặt biết được công việc của cô, tự Yến cũng đã có câu trả lời.

Suy nghĩ một lát, Yến nhún vai khẽ đáp:

— Ngoài làm việc ở quầy bar, vẽ tranh… tôi có thể nấu cơm, dọn nhà, thay bóng đèn bị cháy, gặp tên nào biếи ŧɦái thì không ngại dạy dỗ hắn một trận nữa.

Dương khẽ wow một tiếng rồi vỗ tay nhè nhẹ:

— Cô đây quả thực tài giỏi, có thể làm ra những chuyện mà không phải cô gái nào cũng làm được.

— Anh quá khen rồi!

— Trước đây cô học vẽ ở trường nào?

— Anh hỏi để làm gì?

— Thứ lỗi cho tôi vì tôi có chút tò mò. Nhưng tôi thấy những nét bút của cô rất có hồn, bức tranh mà cô phác họa lên khiến cho người xem có cảm giác chìm đắm vào mảnh thế giới yên bình, vô cùng dễ chịu. Một phần là do năng khiếu và tập luyện mà thành, ngoài ra, tôi nghĩ, cô đã gặp được những người thầy giỏi!

Nghe qua cách nói chuyện và phân tích của vị khách đẹp trai, được khen chân thành như vậy, Yến đương nhiên phổng mũi. Nói không thích là sai, có ai trên đời này mà không thích được khen, không thích được ghi nhận tài năng của mình kia chứ? Im lặng một lát, cô chậm rãi nói:

— Trước đây tôi học ở Trường Sư phạm nghệ thuật Trung ương!

— Ồ. Tôi cũng quen một vài người bạn ở đó, tôi thấy những người học ở ngôi trường ấy đều tài năng cả!

Nói chuyện qua lại, Yến bắt đầu tò mò về vị khách lạ mặt này, không nhịn được nên cô nhẹ nhàng hỏi:



— Anh có phải là người Cao Bằng không?

— Nếu tôi nói phải, cô có tin không?

Yến khẽ lắc đầu:

— Tôi đoán anh không phải người ở đây.

— Điều gì khiến cô có suy nghĩ như vậy?

— Nghe cách nói chuyện cũng như khẩu âm của anh, tôi cảm thấy anh không giống người Cao Bằng. Anh từ đâu đến đây? Tôi thấy anh rất lạ?

Ngay khi hỏi xong câu ấy, Yến bỗng nảy sinh tâm lý đề phòng. Cô xem phim trinh thám hình sự, đọc tiểu thuyết trinh thám… có không ít những đồng chí “cán bộ” nhập vai thành những công tử, những anh chàng bóng bẩy, bảnh bao, trà trộn vào các vũ trường để điều tra tội phạm về ma-tuy”, mại d*m.,.. Anh chàng đẹp trai trước mặt này… liệu có nằm trong số đó?

— Cô nói đúng. Tôi không phải người ở đây. Tôi đến từ Hà Nội!

Dương thẳng thắn đáp lời, câu nói của anh đã góp phần xoa dịu đi nỗi lo trong lòng Yến lúc này. Tuy không có gì để xác minh tính sự thật trong câu trả lời ấy, nhưng ít nhất cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.

— Anh có nhiều bạn bè ở Cao Bằng không?

— Ngoài quan hệ trong công việc ra, tôi không có người thân hay bạn bè nào ở đây cả. Nếu được, cô có thể làm bạn với tôi không?

Một câu hỏi khiến Yến tròn mắt ngạc nhiên. Cô ngập ngừng hỏi lại:

— Vì sao lại muốn kết bạn với tôi?

— Tôi cảm thấy mình nên có một người bạn ở đây, vừa hay tôi thấy cô rất thích hợp. Chúng ta có thể làm bạn với nhau không?

— Bạn??

— Đúng vậy. Cô không kết bạn với người khác giới bao giờ à?

— Không phải không có. Chỉ là tôi không có thói quen kết bạn với người lạ.

— Cô sợ điều gì sao? Đó là nhã ý của tôi. Nếu cô không có hứng thú thì hãy cứ xem như tôi chưa nói gì cả. Rượu cô pha chế rất tuyệt đấy!

— Cảm ơn anh!

***

Sau khi làm xong nhiệm vụ của mình trên sàn nhảy, Thùy lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngột ngạt ấy và đi ra ngoài. Thấy người đẹp dời khỏi tầm mắt, Dũng ngồi theo dõi từ đó đến giờ cũng vội vàng đứng dậy và bước đi theo. Bởi, anh thực sự bị cuốn hút trước vẻ đẹp ma mị của vũ nữ này. Khi đi qua hành lang tấp nập người đi lại, nhìn thấy dáng hình bốc lửa của Thùy, một gã đàn ông sở hữu vẻ ngoài bần tiện buông lời cợt nhả:

— 100k, vui vẻ với anh đêm nay nhé!?

Dũng tò mò muốn biết thái độ của cô nàng vũ nữ kia sẽ đáp trả ra sao, bất thình lình, Thùy dừng bước, cô tiến lại gần gã đàn ông đứng tới nách cô, một tay túm lấy cổ ảo của hắn, cô sáp gương mặt lại, phả ra làn khói thuốc màu trắng rồi nhẹ nhàng đáp lời:

— 100k không bõ công chị màyy rửa!!

Nói rồi Thùy nhếch môi lên cười châm biếm. Gã đàn ông kia mặt biến sắc, nhanh chóng biến mất khỏi dãy hành lang. Thái độ đấy của Thùy càng khiến cho Dũng thêm tò mò. Anh đi theo cô lên tầng thượng của tòa nhà, hương đêm mác, không khí trong lành dễ chịu. Đứng ở một góc cách đó không xa, đôi mắt Dũng như bị cuốn vào dáng hình đang đứng ngược sáng đó.

Thùy tựa lưng vào tường, chân phải co lên, đôi giày cao gót tiếp xúc với mặt tường, điếu thuốc lá hờ hững trên tay. Chiếc váy body trễ nải ôm sát khoe khéo đường cong nảy lửaa. Trong ngẫu nhiên, Dũng nhìn ngắm phần cơ thể trước nhất, ngay khi Thùy quay đầu lại, anh lập tức bị ấn tưởng bởi đôi mắt của cô nàng. Đó không phải là đôi mắt trong veo như hồ nước, cũng không long lanh ngấn lệ như những mỹ nhân dưới ngòi bút của thi sĩ hay nhà văn miêu tả. Đuôi mắt cô nàng hơi xếch, mascara cong vυ"t… thoạt nhìn có chút hung dữ, nhưng Dũng lại chết mê chết mệt cái vẻ đẹp này.

Thấy có người đi theo mình, Thùy lười biếng cất lời:

— Tôi không phải gái mại d*m, cũng không hút trich”. Anh đi theo tôi là có mục đích gì?

Lúc này Dũng không giấu mặt nữa. Anh thản nhiên bước lên phía trước, đứng song song tựa lưng vào bức vách giống như Thùy. Cô nàng sở hữu chiều cao mét bảy, đi đôi guốc cao hơn chục cm, lúc này đứng với Dũng, chiều cao của hai người ngang nhau. Thùy chợt nhớ đến gương mặt điển trai này xuất hiện tại quầy bar vào tối qua, cũng cực kỳ ấn tượng bởi chiều cao và ngoại hình ưa nhìn ấy. Cô không giấu được nỗi tò mò đang hình thành trong tâm trí. Anh ta không lỗ mãng giống những người đàn ông khác? Anh ta tiếp cận cô để làm gì nhỉ?

— Nhìn mặt tôi giống người ham sắc d*c đến thế kia à? Tuy rằng, đàn ông, ai cũng mang trong mình những nhu cầu hiển nhiên đó. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.

Thùy khẽ bật cười, sau cùng cô cười một trận haha đầy sảng khoái.

— Nói chuyện thôi sao?

Thùy đáp lời với giọng mỉa mai. Bởi lẽ, công việc của cô tại sàn nhảy tương đối nhạy cảm, mỗi khi xuất hiện ở đây, cô luôn diện những bộ trang phục hở bạo, thể hiện những hành động mà không có gái ngoan nào dám làm… Vì thế, trong ánh mắt của nhiều người, họ khinh thường hơn là trân trọng cô. Khi nghe thấy người khác giới có nhu cầu muốn tâm sự với mình, cô liền mặc định, những đối tượng đó chỉ muốn lột trần váy áo của cô ra để thỏa mãn thu” tính mà thôi.

— Đúng. Tôi muốn nói chuyện với cô. Không được sao? Cô có cảm thấy phiền không?

— Anh nhìn tôi giống người đang có nhu cầu tâm sự lắm hay gì?

— Trong ánh mắt cô chất chứa rất nhiều tâm sự!

— Xin lỗi, tôi không có nhu cầu giãi bày tâm sự với ai hết!

Thùy đáp lời và dứt khoát rời đi. Dũng đứng đó vẻ mặt chưng hửng. Khó khăn lắm anh mới tìm được lý do để tiếp cận người đẹp, vậy mà… Tuy nhiên, thái độ mạnh mẽ và dứt khoát ấy càng khiến cho Dũng tò mò nhiều hơn.