Chương 1: Quá khứ kì lạ
Hôm nay , vẫn như mọi ngày Phương chán nản đi về sau bốn tiếng học dài đằng đẵng ở trường . Đối với nó học hành chẳng giúp ích gì đối với cuộc đối với cuộc đời nó . Cảnh vật bây giờ cũng như mọi ngày , tất cả mọi vật xung quanh nó đều tĩnh lặng chỉ có tiếng cây lá đang xì xào . Mọi người biết không , hôm nay là sinh nhật nó và cũng là ngày nó ghét nhất trên đời . Vì sao ư ? Vì ... cứ vào ngày này lại xảy ra những chuyện rất kì lạ đối với nó , làm cho nó không thể không nghĩ rằng ........... mình khác người .Mọi chuyện bắt đầu xảy ra từ lúc nó 12 tuổi .Cũng vào ngày này , nó chạy ra đường để lấy trái banh bị nó đá văng ra . Bỗng ,một chiếc xe oto vượt đèn đỏ chạy tới , không may tông trúng phải nó . Nhưng một điều kì lạ đã xảy ra : dù bị mất máu rất nhiều , vết thương khá nặng , vậy mà nó không hề cảm thấy một chút đau đớn nào . Sau vài ngày được chăm sóc ở bệnh viện vết thương của nó lành rất nhanh khiến mọi người đều bất ngờ kể cả nó . Nó cứ nghĩ rằng sự việc này xảy ra là do nó có số mệnh tốt , sức đề kháng giỏi , và nhờ vào sự may mắn trời ban mới như vậy . Nào ngờ , vào sinh nhật tiếp theo của nó , tức là sinh nhật thứ 13 . Trong lúc nó đang gọt táo , thì không may sơ sẩy làm đứt tay . Vừa thấy vậy nó liền hoảng hốt đang định tìm đồ băng bó thì ngón tay không hiểu sao nhanh chóng lành lại như ban đầu . Không hề chảy một giọt máu hay như thế nào cả . Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó . Ngày nó lên 14 tuổi , nó cùng bạn bè đi picnic để mừng sinh nhật nó . Trong khi mọi người đang làm thì nó ngồi im ở một góc quan sát . Nó thực sự không muốn chuyện kì lạ đến vào sinh nhật nó như 2 lần trước nữa . Vậy mà , không biết từ đâu chui ra một con rắn . Nó không hiểu sao nhắm thẳng vào nó để mà cắn . Sau khi bị cắn mọi người hoảng hốt và chạy tới sơ cứu đơn giản cho nó đồng thời gọi xe cứu thương tới . Trong khi ai cũng lo lắng và thấy tội nghiệp cho nó thì nó lại lặng thinh . Nó không hề đau , không hề khó chịu hay có bất cứ triệu chứng nào của việc bị trúng độc hết . Sau khi được tới bệnh viện , bác sĩ khẳng định với nó rằng nó chưa bị rắn cắn , vì theo như lời kể con rắn đó là loại rắn cực độc chỉ cần bị cắn là trong vòng 5' sẽ lập tức tử vong . Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm và bảo rằng nó may mắn . Nào ai có biết được trong lòng nó hoang mang thế nào ,vì thật sự nó đã bị rắn cắn mà . Và từ đó trở đi , những triệu chứng . Từ đó nó bắt đầu quên dần cảm giác đau , không ba giờ chảy máu và bị trúng độc . Đã nhiều lần , nó kể cho ba mẹ nghe về vụ việc này , nhưng trước giờ họ không bao giờ nghe nó , họ chỉ chăm chăm dành sự quan tâm bảo vệ cho chị gái nó . Tuy mọi việc xảy ra quá dỗi kì lạ như vậy , nhưng điều đó chẳng làm thay đổi được tính cách nó . Nó vẫn quậy phá , nhí nhảnh , hồn nhiên như mọi cô gái khác . Chỉ có hôm nay , nó sẽ quyết tâm im lặng cho đến hết ngày hôm nay , chỉ hôm nay thôi . Ông trời luôn trêu ngươi con người , đúng vào 12h trưa , cái giờ khởi đầu mọi chuyện xui xẻo của nó , nó lại gặp vấn đề .
** BỐP BỐP BỊCH **
Những âm thanh khô khan đó cất lên trong một cái hẻm ở trước mặt nó . Nó nhíu mày , trong thâm tâm tưởng tượng đến một cuộc ẩu đả . Có thể đó là một tên lưu manh đẹp trai võ giỏi , bị đám lưu manh khác đánh lén hay một cậu học sinh nhút nhát , bị đám lưu manh vòi tiền mà không có nên bị chúng hội đồng chẳng hạn . Nếu giờ nó mà chạy vô giải cứu thì sẽ y chang trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà các cô gái thường đọc . Nó mỉm cười với ý nghĩ phong phú của mình . Nếu là ngày thường thì nó đã nhảy vào làm " mĩ nhân cứu anh hùng " lâu rồi . Nhưng thật xui xẻo cho tên đó , khi bị đánh đúng ngày hôm nay , ngày mà nó chỉ cần hai chữ bình yên . Nó nhún vai tỏ vẻ rất tiếc rồi tiếp tục bước đi . Có thể nó sẽ không sao nếu không nghe một tiếng hét quen thuộc :
- Haha MÀY CHẾT CHẮC .
Đây... đây là tiếng của thằng Quang , một tên hèn hạ luôn làm những chuyện khiến người khác và nhất là nó cảm thấy khinh bỉ , kẻ thù không độ trời chung của nó . Nó dừng bước , nở một nụ cười bán nguyệt khiến ai nhìn cũng mê hồn :
- Đúng , mày chết chắc rồi Quang ạ .