Chương 37: Em Chửi Phần Em, Tôi Ăn Phần Tôi

Trên người em cũng có nhưng ở ngực, hay em cũng cởi ra cho người ta xem nhé?

Nói xong trên môi Nhã Đan còn xuất hiện nụ cười đắc ý. Đúng như dự đoán, Khương Duật sa sầm mặt mài, hắn vỗ vào mông cô một cái:

- Con cáo nhỏ nhà em ngày càng lý sự.

Nhã Đan bật cười khúc khích, càng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn cô càng không thể kìm lòng mà ôm lấy mặt hắn hôn tới tấp.

Khương Duật tay giữ ở eo cô, cũng không có ý định ngăn cản cô. Vì hắn thích như thế. Nhã Đan có thể bất chấp hôn hắn ở nơi công khai như thế thì có gì phải ngại nhỉ?

Làn gió mát thổi qua khiến mái tóc dài tung bay, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu phút chốc trở nên yêu mị đến lạ.

[...]

Do khách sạn ở gần bãi biển nên chỗ Nhã Đan và Khương Duật ngồi vẫn còn trong khu khách sạn. Hắn để ý thấy cô nhóc nào đó cứ nhìn ra biển cười tủm tỉm rồi kể đủ thứ chuyện chứ không hề có ý định ra biển chơi.

Mấy cô gái người Tây mặc bikini hở hang lồi lõm lúc nãy cũng đã ra biển tắm nô đùa. Nhã Đan đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ vẫn chưa muốn xuống biển.

Khương Duật nhìn con cáo nhỏ đang nằm trên ghế hưởng thụ, hắn không kìm được sự tò mò nên hỏi:

- Em không xuống biển à?

Nhã Đan nghe thế liền nhìn hắn mỉm cười tươi tắn:

- Anh xuống đi, em còn muốn ngồi đây xíu nữa...

Vẻ mặt tươi tắn là thế kia nhưng giọng nói lại run run như đang né tránh thứ gì đó.

Khương Duật tâm tình tốt hay sao đó mà cũng không hỏi nhiều, hắn phứt mũi "hừ" một tiếng rồi nằm ra ghế nhắm mắt thư giãn. Nhã Đan khẽ lau mồ hôi trên trán.

Không phải cô không muốn xuống mà là cô không dám xuống. Kể ra cũng lạ, cha cô là người vùng biển lúc nhỏ cô cũng được sinh ra ở biển lớn lên cũng ở biển ấy thế mà sáu năm ở biển chưa một lần dám xuống biển tắm, cứ thấy sóng biển ồ ập là sợ như thể nó sẽ ăn thịt cô.

Đang hoang hoang trong trầm tư thì ngay lúc này Khương Duật đột nhiên đứng phắt dậy, cơ thể cao to ấy che khuất bóng mặt trời, hắn cúi người nhấc bổng cơ thể cô lên. Nhã Đan kinh ngạc bất giác đưa tay ôm cổ hắn:

- Sao vậy?

Đôi mắt hổ phách cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt ấy lóe lên tia ấm áp đến lạ.

Nhã Đan vẫn im lặng chờ câu trả lời. Một lúc lâu sau Khương Duật mới lên tiếng:

- Ngồi đó cho người ta ngắm anh quài em không thấy ngượng à?

Nghe vậy cô liền nhìn ra sau lưng hắn. Chao ôi, toàn là phụ nữ Tây hết lớp này đến lớp khác ngắm nghía hắn. Khương Duật là lão đại Khương gia mà, hắn có ở cũng không thể ở nơi đông người. Cô bất cẩn quá...

[...]

Nhã Đan giờ đây muốn chết đi sống lại khi ngồi trên chiếc du thuyền này. Hắn nói là không xuống biển tắm thì du thuyền ngắm cảnh.

Cảnh cái khỉ gió gì giữa biển? Trong đầu cô liên tục nhảy ra hình ảnh thuyền gặp sự cố chìm giữa biển. Ôi cô không muốn chết giữa biển đâu...

Chiếc du thuyền này lớn không lớn nhỏ không nhỏ nhưng y như một căn nhà trôi nổi trên mặt biển vậy, chiếc du thuyền đầy đủ tiện nghi với một phòng khách và một phòng ngủ...đèn ốp trần sáng chưng ánh vàng.

Đáng tiếc Nhã Đan giờ đây chỉ nghĩ đến việc "không muốn chết giữa biển".

- Nhã Đan...

Đang canh cánh trong lòng run rẩy đột nhiên giọng Khương Duật vang lên. Cô giật thót tim nhìn hắn:

- Dạ?



Khương Duật khẽ nhíu mày, gương mặt Nhã Đan đã lấm tấm mồ hôi. Hắn đứng trên mũi thuyền từ nãy đến giờ, vừa xoay vào đã thấy mặt mài Nhã Đan xanh xao khó coi.

- Ra đây...

Nhã Đan vốn định nhanh chóng bước ra chỗ hắn đột nhiên sóng biển đập mạnh khiến chiếc du thuyền run lắc, nhìn từng đợt sóng gợn trắng ở bên ngoài Nhã Đan thoáng run rẩy, cô vội lắc lắc đầu:

- Em... ngoài đó nắng em không ra đâu...

Khương Duật nghe thế mặt mài trở nên khó coi, hắn sải bước đi đến chỗ cô:

- Em sợ cái gì?

Nhã Đan theo phản xạ lắc đầu. Đôi mắt lung linh như ánh đèn né tránh hắn. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Em sợ nước?

- Có thể xem là vậy... nhưng cũng không hẳn...

Ngay cả cô cũng không biết vì sao lại sợ nước nữa... nhìn bãi biển rộng mênh mông lại cảm giác như nước có thể gϊếŧ chết mình... thật là ghê rợn...

Bỗng, một bàn tay đặt lêи đỉиɦ đầu cô xoa xoa.

Nhã Đan bất giác ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt hắn dịu dàng ấm áp như nắng mùa hạ, đôi mắt ấy lan tỏa sự bao bọc. Bàn tay thanh mảnh to lớn đưa ra trước mặt cô, giọng hắn trầm trầm:

- Ra đây, sẽ không rơi xuống dưới đâu...

Giọng điệu hắn có vẻ rất chắc nịt, cô suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy tay hắn. Khương Duật nhếch mép dẫn cô ra hành lang. Đôi chân trắng nõn vừa bước ra tiếp xúc với gió đã run rẩy mềm nhũn.

Ôi, sao sóng nó cứ dập dờn vậy nhỉ? Không thể đứng yên được sao?

Khương Duật chú ý biểu cảm từ lo lắng chuyển sang lo sợ của cô, hắn chợt phì cười khiến cô đỏ cả mặt. Đôi bàn tay nắm chặt lấy bả vai cô an ủi.

Nhã Đan lấy hết can đảm để nhìn xuống dưới biển, thầm mong Khương Duật đừng buông tay ra. Hắn mà buông tay không nắm cô lại cô sẽ rơi xuống biển mất...

Như hiểu được ý nghĩ trong đầu cô Khương Duật cốc vào đầu cô một cái:

- Em nghĩ vớ vẩn thế, mau nhìn xuống dưới đi.

Nhã Đan nhăn mặt:

- Hay... hay là mình vào trong đi...

- Mau nhìn xuống đi...

- Nhưng mà em...

- Mau lên!

Nghe ngữ điệu ra lệnh thiếu kiên nhẫn của hắn, cô hít sâu một hơi cố gắng ló đầu nhìn xuống dưới. Nhã Đan run rẩy không dám nhìn xuống cứ lấp ló muốn chạy vào trong ấy thế mà Khương Duật vẫn vô tâm bắt cô nhìn xuống.

Nhã Đan cố gắng nữa ngày trời cũng không dám nhìn xuống, Khương Duật hết cách đành lên tiếng:

- Em không nhìn anh quăng em xuống đó...

Ngay lập tức sắc mặt cô nàng trở nên khó coi, cô trừng mắt tức giận với hắn. Cô biết hắn không đùa, làm bướng ở đâu cũng được làm bướng ở ngoài biển chắc chắn sẽ làm mồi cho cá.

Đột nhiên từ đâu có một chú cá heo nhào lộn lên trên mặt nước khiến nước biển bắn tung tóe lên người Nhã Đan. Cô kinh ngạc, vì sự tò mò nên quên mất cả nỗi sợ liền chòm hơn nửa người xuống.



Đôi mắt cô lung linh rực sáng, cả một đàn cá heo đang bơi lội dưới nước. Chúng như nhận thấy được sự hiện diện của cô cả đàn cá thay phiên nhau biểu diễn lộn nhào trên mặt nước, Nhã Đan thích thú theo dõi màn trình diễn đặc sắc của những chú cá heo mà quên mất nỗi sợ "nước" của mình.

Khương Duật chăm chú theo dõi con cáo nhỏ vừa rồi còn sợ lên sợ xuống bây giờ đã thích thú như không có gì.

Hắn cố tình đứng đây canh bầy cá heo đến cho Nhã Đan sự bất ngờ, thật không ngờ cô nàng thật sự thích thú đến thế.

Gương mặt nhỏ nhắn tao nhã thêm cả nụ cười rạng rỡ trên môi, ngay lúc này hắn đang tự hỏi tại sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy? Tính tình thì Nhã Đan ương bướng hơn Cửu Hồ nhưng ngoài ra sở thích hay nhược điểm hầu như đều giống nhau...

Chỉ là... có phải lâu rồi chưa nhìn thấy Cửu Hồ nên hắn cảm thấy Nhã Đan có phần thanh khiết hơn Cửu Hồ không nữa...

Ngẫm nghĩ một lúc hắn lấy trong túi ra chiếc điện thoại, nhờ vào ánh nắng trời chiếu sáng mà cô gái nhỏ trong khung ảnh điện thoại hắn thật sự toát lên vẻ kiêu sa đơn thuần...

- Duật...

Đúng lúc này Nhã Đan đột nhiên xoay lại, cô phát hiện ra có một ông chú đang say sưa chụp lén cô nha.

Khương Duật vội tắt điện thoại cho vào túi, hắn cười cười:

- Đẹp lắm đúng không?

Nhã Đan mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Cô gật đầu cười tươi:

- Anh chụp gì thế?

- Chụp con cáo!

Nhã Đan nhíu mày:

- Ở đây làm gì có cáo?

Khương Duật bỗng phì cười:

- Em là con cáo đó!

Không ngoài dự đoán con cáo nhỏ của hắn hậm hực nhào vào cởϊ áσ hắn ra mà không ngừng cắn lên người hắn, Khương Duật búng vào trán cô:

- Chưa gọi em là chó thì mừng đi.

Nhã Đan tức càng thêm tức cô đánh vào người hắn:

- Lão già thối tha...

Hắn không nói gì, bàn tay to lớn ôm eo cô. Nhã Đan như nhận thức đước gì đó liền muốn chạy ra khỏi vòng tay hắn, vừa chớp mắt cô đã bị Khương Duật ôm hổng chân lên, cô giãy giụa:

- Không... không, Duật... em không muốn...

Tên lưu mạnh họ Khương nào để ý đến lời cô, hắn ôm cô vào phòng ngủ duy nhất trên du thuyền:

- Anh chiều em như vậy đến lượt em chiều anh rồi!

- Nh... nhưng không phải ở đây...

- Không ở đây thì ở dưới nước, em chọn đi!

Nhã Đan sa sầm mặt mài, không trên thuyền thì xuống nước? Tên này còn liêm sỉ không vậy? Hắn thiếu tìиɧ ɖu͙© sao? Sao đi đâu cũng đòi lắm chuyện đó vậy? Hơn hết bây giờ trời còn sáng hắn hấp tấp cái gì chứ?

- Tên vô sỉ, súc vật... bỏ em xuống... a... không... bỏ em ra...

- Em chửi phần em, tôi ăn phần tôi!