Giọng nói trầm ấm phát ra từ ngoài cửa. Nhã Đan hơi sửng sốt, giọng nói này là của...?
Cô giật mình nhìn về hướng cửa chính nơi phát ra âm thanh. Mọi người trong quán cũng nhìn theo. Nhã Đan nhíu mày, Khương Duật? Sao hắn lại ở đây? Hắn chưa về sao?
Khương Duật đảo mắt một lượt người trong quán, hắn tiến vào, đôi mắt hắn hiện rõ sự tức giận. Hắn ngang tàn đặt một nghìn tệ lên bàn tạo ra tiếng động lớn, đôi mắt thì nhìn chằm chằm và bà chủ quán như thể đang cảnh cáo bà ta. Nhất thời bà ta hơi lạnh người mím môi không nói gì. Khương Duật quay sang nhìn Nhã Đan, cô hít một hơi sâu không dám mở miệng, hắn trực tiếp nắm tay Nhã Đan lôi đi.
- Khoan đã... tôi lấy túi xách. - Cô vớ tay lấy túi xách rồi bị hắn lôi hẳn ra khỏi quán.
Nhã Đan bị lôi đi, trong lúc đi cô luôn quan sát sắc mặt hắn, đôi mắt ấy vẫn chưa hạ nhiệt. Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn chạm vào vết phỏng trên tay khiến cơ thể cô run lên.
- Đau...
Khương Duật đứng lại, nhìn xuống bàn tay mình đang nắm, bàn tay Nhã Đan sớm phân làm hai màu, một bên là làn da trắng một bên là màu đỏ tươi, da phồng cả lên. Đôi mắt hắn càng trở nên u tối. Nhã Đan cảm nhận được luồng sát khí từ hắn, cô cười cười.
- Tôi... không sao...
Lúc này ánh mắt giận dữ của hắn nhìn thẳng vào cô. Giọng nói trầm ấm đặc trưng:
- Sao em có thể làm việc ở nơi như vậy?
Nụ cười trên môi Nhã Đan tắt hẳn. Cô nhìn hắn, hắn thì làm sao hiểu được, từ khi Chúc Cẩn lao vào cờ bạc. Mười lăm tuổi Nhã Đan đã phải nghỉ học ra ngoài kiếm tiền nhưng mấy ai chịu nhận một đứa vô học mà gia cảnh lại chẳng mấy tốt đẹp như cô vào làm. Chỉ có bà ta, bà ta không những nhận cô vào làm mà còn trả lương cao cho cô. Công việc có tiền thì dù bị chửi bao nhiêu mà chẳng nhịn? Bà ta sỉ vả cô cũng chẳng phải ngày một ngày hai nhưng nhiều ngày tích tụ sẽ vượt quá giới hạn chịu đựng.
Nghĩ đến Nhã Đan bất giác gượng cười nhẹ nhàng trả lời hắn.
- Tôi quen rồi.
Khương Duật nghe câu trả lời của cô hắn nhíu mày. Quen rồi? Chúc Nhã Đan thật sự có thể chịu đựng những lời nói thô tục đó sao? Chúc Nhã Đan tôi thật sự muốn biết em đã trải qua những gì!
Hắn hừ một tiếng rồi kéo cô lên xe. Trên xe có sẵn hộp y tế, nó có từ lúc nào vậy? Lúc nãy Nhã Đan đâu có thấy? Ngước mắt nhìn hắn, hắn đang chăm chú xử lý vết thương không để ý đến cô.
- Nghỉ việc ở đó đi.
Nhã Đan lập tức rút tay lại lắc đầu.
- Không được!
Khương Duật cau mày, ánh mắt hắn như con hổ đói có thể vồ lấy cô bất cứ lúc nào chỉ cần hắn muốn. Nhã Đan bắt gặp ánh mắt đó... có chút sợ hãi.
- Đưa tay.
Nhã Đan lúc này mới hiểu, hắn đang giúp cô xử lý vết thương mà cô giật lại như vậy ai mà chẳng tức giận. Cô cười cười đưa tay bị bỏng cho hắn tiếp tục xử lý vết thương.
- Bà ta trả lương em bao nhiêu?
- Bốn nghìn tệ, hoa hồng nữa là bốn nghìn ba trăm tệ. - Nhã Đan thật thà trả lời.
- Chỉ nhiêu đó đủ để em sống cả tháng sao?
Nhã Đan bất giác mỉm cười. Ánh mắt cô dịu nhẹ nhìn hắn.
- Chẳng có gì là không thể cả. Chỉ có người như chú mới thấy nó ít. Hàng tháng tiền nhà, tiền điện nước của tôi cũng chỉ có hơn một nghìn.
Khương Duật khẽ cụp mi, hắn ngẩng đầu hỏi tiếp:
- Số còn lại đủ để em ăn sao?
Nhã Đan thở hắt một hơi rồi cười vô tư:
- Như tôi vừa nói, chẳng có gì là không thể. Hằng ngày tôi đi làm, một ngày nhiều nhất cũng chỉ tốn mười lăm tệ ăn mì. Tiền vật dụng các thứ cũng chỉ năm trăm tệ là cùng.
- Số còn lại?
Đến đây thì Nhã Đan khựng lại. Số còn lại ư? Đương nhiên là bị cha cô lấy đi đánh bạc cả rồi. Nhìn dáng vẻ không muốn nói của Nhã Đan. Khương Duật nhanh chóng đánh sang chuyện khác.
- Tôi đã cho người mang cha em đến vùng ngoại ô rồi.
Nhã Đan trừng mắt nhìn hắn, hắn không quan tâm đến tiếp tục dùng băng gạt băng bó cho cô.
- Bảo đảm ông ấy an toàn, bảo đảm ông ấy cai cờ bạc. Tôi giúp em như thế, em còn trừng mắt với tôi?
Lúc này đôi mắt Nhã Đan mới dịu xuống. Hắn băng bó cho cô xong thì bất ngờ đưa tay lên xoa đầu cô.
Khóe môi Khương Duật tạo ra một đường cong dịu nhẹ:
- Nghỉ ở đó đi, tôi nuôi em...
Nhã Đan ngây người, ánh mắt hắn rất dịu dàng. Nhưng trong đầu Nhã Đan chợt lóe lên một suy nghĩ, cô nhanh chóng hiểu ý hắn. Cô đanh mặt lại.
- Tôi đã nói rồi, tới chết cũng không làm nhân tình cho chú.
- Không làm nhân tình, vậy làm vợ tôi đi!
Nhã Đan định mở miệng phản bác tiếp nhưng lại á khẩu, cô hơi kinh ngạc với câu trả lời của hắn. Làm vợ hắn? Sao có thể? Cô còn trẻ thế này mà phải lấy một lão già á? Không đời nào. Khương Duật thấy phản ứng của cô hắn bật cười.
- Trêu em thôi. Em tin thật sao?
Nhã Đan lườm hắn. Giỡn vậy chắc vui? Cô tối kị nhất chính là lấy chuyện tình cảm ra đùa ông chú này cũng thật biết cách đùa nhỉ?
- Nhưng nghỉ ở đó đi, tôi nuôi em.
Nhã Đan lắc đầu.
- Không được...
- Vì sao?
- Tôi không thể ăn nhờ ở đậu miết. Với cả tôi còn nợ chú.
Khương Duật nghe xong hơi ngạc nhiên, cô gái này có vẻ rất kiên định với quyết định của mình. Hắn dây dây mi tâm.
- Được, tôi không nuôi em. Vậy tôi muốn em làm thư ký cho tôi. Mỗi tháng mười nghìn tệ tôi sẽ lấy năm nghìn tệ trả cho em năm nghìn tệ.
Nhã Đan nhíu mày nhìn hắn. Ông chú này thật sự muốn cô nghỉ làm ở quán ăn đến thế sao? Hắn thiếu người làm chắc? Sao phải kiếm một đứa vô học như cô làm thư ký chứ?
Hắn chỉ cần nói một câu muốn tìm thư kí vậy có phải sẽ có cả nghìn người tài giỏi nhảy vào ứng cử không? Ông chú này đúng là có vấn đề, tự nhiên bảo một đứa vô học như cô làm thư kí. Xin lỗi, cô đây không đảm nhận được chức vụ đó.
Nhã Đan lắc đầu.
- Ngoài tính tiền tôi chẳng biết làm gì cả.
Khương Duật nhếch mép.
- Tôi thấy không phải vậy.
Hắn ngập ngừng nhìn gương mặt cô rồi nói tiếp:
- Tôi thấy cô còn biết chịu đựng và gây họa.
Nhã Đan bĩu môi.
- Chú nói ai thích gây hoạ?
- Làm thư ký cho tôi thử xem. - Khương Duật nhún vai vẻ vô tội cười cười.
- Tôi gây họa chú sẽ không trừ lương tôi?
- Không trừ.
- Chú chắc chứ?
Khương Duật nhìn vào mắt Nhã Đan, gương mặt tao nhã ấy đang rạng rỡ chờ đợi câu trả lời từ hắn. Hắn chồm người đến gần mặt Nhã Đan, cô vô thức tránh né về phía sau, lưng chạm vào thành cửa, cánh tay rắn chắc của Khương Duật đã chắn ngang.
- Em thấy tôi đang giỡn sao?
Nhã Đan căng thẳng nhìn gương mặt ở sát gần mình. Cô như bị gương mặt yêu nghiệt ấy câu dẫn, vô thức gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Khương Duật nhếch mép, mỗi lần hắn có hành động chuẩn bị cưỡng hôn Nhã Đan sẽ rất ngoan ngoãn nói ra sự thật. Hắn mỉm cười trở về vị trí ban đầu đưa tay xoa đầu Nhã Đan.
Cô có chút ngẩn người. Hắn không làm gì cô?
- Em nghĩ tôi có thể làm gì em?
Nhã Đan bất giác đỏ mặt. Cô lườm hắn một cái rồi chỉnh tư thế lại đàng hoàng.
- Tôi nhớ không lầm tôi đã nói khi vết thương trên tay em khỏi hẳn tôi mới cho em đi làm lại?
Nhã Đan nhíu mày, lúc này cô mới nhận ra là hắn đang nói vết thương tự tử của cô.
- Tôi đã không cảm thấy đau nữa.
Khương Duật bất ngờ nắm lấy cánh tay ấy bóp mạnh. Nhã Đan nhăn mặt la lên.
- Thế mà nói không đau. Ngày mai em vẫn phải ở nhà cho tôi.
Nhã Đan định cãi lại nhưng nghĩ rồi thôi. Dù sao hắn cũng là muốn tốt cho cô. Cãi hắn để làm gì? Ngoan ngoãn nghe theo hắn vẫn là tốt hơn huống hồ cô còn công việc "người quản lý Khương gia".
Ngày tháng sắp tới còn khổ dài dài với ông chú này!