Editor: Min
Điều tra cho thấy, địa chỉ IP đặt hàng với lượng lớn như vậy đều ở Tương Hải. Cách đây khoảng nửa tháng, những người bị hại liên tiếp đặt mua trang phục của Two Secret trên mạng, đến bây giờ thì đồng thời xảy ra vấn đề. Nếu đoán không nhầm thì khoảng thời gian nửa tháng này chắc hẳn là đang tập trung nghiên cứu trang phục của T S, tìm ra đâu là phân đoạn thích hợp nhất để ra tay.
12 giờ khuya, Trình Tư Hạo không hề buồn ngủ, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng dưới làn ánh sáng ở bàn làm việc. Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm khó đoán chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi môi khi thì mím chặt, khi thì khẽ buông lỏng, hai hàng lông mày không vui nên nhăn lại, khiến cả người anh được bao phủ bởi hơi thở lạnh băng.
“Đúng là nhìn sai cô ta rồi, không ngờ chỉ vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn như vậy!”
“Trước đây còn thích cô ta cực, thấy cô ta ân ái như vậy còn chúc phúc cho bọn họ, bây giờ thì, ha ha…”
“Không biết tổng giám đốc của L.E nhìn trúng cô ta kiểu gì nữa. Có phải bị vẻ bề ngoài của cô ta che mắt nên Trình Tư Hạo mới thông đồng làm bậy với cô ta không.”
“Ha ha, vẻ bề ngoài? Cũng chưa chắc đâu, lần trước chỉ mới đăng dáng người mà thôi, ai biết được rốt cuộc mặt mũi như thế nào chứ, lỡ dáng người của sát thủ thì sao!”
“Bây giờ nhớ lại những ân ái trước đây, đúng là khiến người ta…. Sao cô ta có thể xứng với một tình yêu đẹp như vậy chứ, vậy mà dám đùa giỡn với mạng người, cũng lương thiện chính trực quá ta ơi.”
“Nghĩ lại, trước đây khi bị thương thì còn hơi lo lắng cho cô ta, bây giờ xem ra, chắc đây là ông trời cảnh cáo cô ta đó.”
Những câu châm chọc và mắng chửi như vậy ở trên mạng đâu đâu cũng có. Weibo, tin tức, ngay cả các app đăng video cũng chú ý đến chuyện này, những khách hàng bị thương vẫn luôn yêu cầu Two Secret đưa ra lời giải thích.
Dù trước đây T S đã đăng bài giải thích, tỏ vẻ sẽ tích cực phối hợp với các cơ quan liên quan để điều tra, còn phái đại diện đến bệnh viện thăm những khách hàng bị bệnh, nhưng những chuyện này giống như có ai đó tiếp tay vậy, luôn hành động âm thầm.
Khách hàng không chấp nhận lời xin lỗi, không chấp nhận làm hòa, các cơ quan liên quan cũng không tìm thấy bằng chứng nào có lợi cho Two Secret. Dù có được địa chỉ IP khả nghi, nhưng vẫn cần thêm bằng chứng để công khai sự thật trên mạng, giờ thì không cho thấy được gì cả.
Bộ phận xã hội của L.E cũng không phải ăn không ngồi rồi. Dù đã áp xuống không ít nhưng hết đợt này lại đến đợt khác, người đến hóng biến ngày càng nhiều, như thể không hề ngừng vậy.
Một bản nhạc êm dịu vang lên trong thư phòng yên tĩnh. Đây là điện thoại của Linh Lung mà anh lấy đi trước khi cô ngủ, trên màn hình hiện lên hai chữ “Tiểu Chu”.
“Chị Linh ạ?”
Đột nhiên không nghe thấy trả lời, còn tưởng mình gọi nhầm số, vừa muốn xác nhận lần nữa thì bên kia có một giọng nam vừa nghiêm túc, vừa kiên nhẫn nói: “Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì thì nói trước với tôi đi.”
Tiên sinh?
Tiểu Chu có chút ảo não vỗ đầu mình, sao cô lại quên được chứ. Hai ngày nay sức khỏe của chị Linh vẫn chưa hồi phục lại, còn phải gặp chuyện sốt ruột này làm phiền lòng, nhưng mà bây giờ việc điều tra…
“Tiên sinh, hôm nay chị Linh nói tôi chú ý quan sát Thái Khiết một chút. Hôm nay tôi theo dõi cô ta, đúng là có rất nhiều chỗ khác thường. Có nhiều nơi tôi chưa dẫn cô ta đi, nhưng hình như cô ta rất quen thuộc với phòng thao tác của bọn tôi.”
Tiểu Chu nhớ đến dáng vẻ lén lút nhìn đông nhìn tây của cô ta, càng nghĩ càng thấy bất thường.
“Thái Khiết?”
Trình Tư Hạo ngồi thẳng người, hai nếp mí vì động tác nên càng rõ ràng, nếu là người mà Linh Lung nghi ngờ…
Nghĩ xong anh lập tức nhắn tin cho Lưu Hoài, nói anh ta điều tra về người này một chút.
“Video giám sát cô ta hôm nay đâu?”
Trình tư Hạo đóng giao diện Weibo lại, mở ra một trình duyệt khác, để điện thoại lên bàn rồi mở loa lên: “Gửi video giám sát từ lúc cô ta đến làm việc đến hôm nay cho tôi.”
Giọng điệu đáng tin cậy của người đàn ông khiến Tiểu Chu không hề do dự, biết tính nghiêm trọng của sự việc nên cũng không dám chậm trễ, vâng một tiếng rồi lập tức mở máy tinh ra thao tác.
Mười phút sau, Lưu Hoài gửi toàn bộ thông tin điều tra được qua đường bưu kiện, tài liệu về lúc cô ta còn đi học cho đến sau khi tốt nghiệp, bắt đầu làm việc.
Nhưng điều khiến người khác nghi ngờ là, cô gái tên Thái Khiết này rõ ràng học ngành thiết kế chuyên nghiệp, nhưng vị trí lý tưởng mà cô ta điền vào đơn xin việc lại là thao tác viên. Điều này không thể không khiến người khác suy nghĩ.
Điều quan trọng nhất là, trên bản ghi chép thông tin mà Lưu Hoài gửi đến đây có một dãy số thường xuyên liên lạc mấy ngày nay, có một đoạn thời gian dừng lại nhưng mấy ngày gần đây lại đột nhiên liên lạc lần nữa.
Trình Tư Hạo đặt ngón tay trên bàn phím, gõ phím Enter, nhìn video mà Tiểu Chu vừa gửi, giải nén rồi xem lại lần nữa. Không biết nghĩ gì, cầm lấy điện thoại của Linh Lung, bấm gọi dãy số kia.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, khóe môi cong lên, con ngươi lúc nãy còn âm u chậm rãi lóe lên một tia sáng, thân hình dựa về phía sau, hay thật, đúng là sẽ đi tìm mồi câu mà…
Vì trong lòng có vướng bận, đêm qua lại còn ngủ sớm, Linh Lung tỉnh dậy rất sớm, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt quyến rũ quen thuộc.
Lông mi của Trình Tư Hạo rất dài, vừa dày vừa rậm, như một cây quạt nhỏ cong xuống vậy, che phủ mí mắt ở phía dưới. Vì nhắm mắt nên khiến hơi thở của anh có vẻ lạnh nhạt và xa cách, nhưng lại có vài phần lười biếng, hiền hòa.
Nhưng nếp gấp nhô lên giữa mày cho thấy đêm nay anh ngủ không ngon. Linh Lung nâng tay lên, định vuốt phẳng lại cho anh thì người đàn ông có vẻ ngủ rất sâu đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt trong trẻo có tia mơ màng khi vừa tỉnh ngủ.
“Anh dậy sớm vậy?”
Linh Lung nhẹ giọng dựa vào sườn vai anh, bên tai vang là tiếng thở vững vàng của hai người.
“Ừm, mới vừa lên nằm cùng em được một lúc.”
Anh nhéo giữa mày mệt mỏi, nhìn cô: “Muốn ngủ thêm chút không, vẫn còn sớm.”
“Không ngủ được.”
Linh Lung lắc đầu, đúng là không hề buồn ngủ.
“Em hơi đói.”
Trình Tư Hạo cũng đoán được là nguyên nhân này, ấn gọi nội bộ nói dì Hà chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Lát nữa cơm nước xong, bác sĩ sẽ đến đổi băng gạc cho em.”
Dọn dẹp xong, sau đó thay đồ, hai người mới cùng nhau đi xuống.
Ăn bữa sáng rất nhanh, vì Linh Lung phải ăn kiêng nhiều món nên uống nhiều nhất là sữa bò.
Lưu Hoài đứng một bên của bàn ăn, báo cáo ngắn gọn tình huống mới nhất của công ty với Trình Tư Hạo.
Không biết là cố ý hay vô tình, Lưu Hoài không hề nhắc đến Two Secret dù chỉ một chữ.
Bây giờ Linh Lung mới nhớ đến việc xem điện thoại, trên miệng còn dính một vết sữa trắng, quai hàm phồng lên, dáng vẻ nhìn đông nhìn tây vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Khóe miệng Trình Tư Hạo nhịn cười, lấy điện thoại của cô ra như đang ảo thuật, “Đây này.”
Linh Lung cười cộc lốc, lúc nhận lấy thì Trình Tư Hạo nói: “Đêm qua Tiểu Chu gọi, nói người tên Thái Khiết này có chút khả nghi.”
Những việc này không tránh cô được. Trình Tư Hạo vốn cũng không định lừa cô, so với việc làm cô suy nghĩ miên man thì chi bằng cứ báo sớm cho cô.
Thái Khiết là người Linh Lung thấy bất thường trong hai ngày nay nên nói Tiểu Chu theo dõi, không ngờ tra ra nhiều manh mối từ cô ta như vậy.
Nhưng
“Đoạn video giám sát đó mất rồi.”
Khoảng thời gian đó, trong lúc đang chỉnh lại điện, lúc mười giờ bị cúp điện thì là chuyện bình thường, dù có phòng để máy phát điện, nhưng trong lúc cúp điện cũng không thể hoàn toàn khống chế, huống chi chỉ có một hai phút. Nếu người khác cố tình để ý thì cũng không ai nghĩ nhiều, dù là ai cũng không có gan lớn dám có ý gì ở Two Secret này.
Nghĩ rằng, cô Thái Khiết này cũng thừa dịp sơ hở này.
Trình Tư Hạo buông muỗng xuống, biểu cảm nghiêm túc, lấy những thông tin điều tra về chất liệu trong tay Lưu Hoài, trên đó có một chuỗi số được lấy bút đen vòng lại.
Lúc Linh Lung thấy được, đồng tử co rút, sau đó khóe miệng nở một nụ cười châm chọc nhưng lại có chút lạnh lùng, đúng là một hai phải đẩy cô vào chỗ chết mà.
Trên tay bị một tầng nhiệt độ bao phủ, đôi mắt nhiễm hơi nước của Linh Lung nhìn người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào ở phía đối diện. Đến giờ phút này, khuôn mặt mông lung trước mặt cô trở nên rõ ràng đến lạ.
Trình Tư Hạo nhận ra nhiệt độ trên tay cô giảm xuống từng chút một, đến khi lạnh hẳn. Trong con ngươi thâm thúy hiện lên vẻ đau lòng, sự lạnh lẽo trong mắt cũng không hề thua kém, đôi môi mỏng vì tức giận nên mím lại thành một đường thẳng tắp. Linh Lung nghe giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của anh vang lên: “Em muốn làm gì thì làm đi, những thứ khác cứ giao cho anh.”
…………
Lúc 9 giờ, bác sĩ tư nhân của Trình Tư Hạo đến đổi băng gạc cho cô. Hai người là bạn tốt nhiều năm, thấy gương mặt đen thùi lùi của Trình Tư Hạo thì không khỏi trêu ghẹo: “Cậu có để tôi xử lý vết thương cho vợ cậu không đây?”
Trình Tư Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn, thấy đôi mắt đào hoa phong lưu kia của anh ta thì một câu cũng lười nói, hoàn toàn ngó lơ câu nói đó.
Khương Thạc nhịn xúc động muốn mắng người lại, bất mãn nói: “Ê ê không có thái độ nha, cậu không sợ tôi hạ độc vợ cậu à?”
Ánh mắt băng giá của Trình Tư Hạo trực tiếp bắn lại đây, như thể đang nói: Nếu cậu không muốn sống nữa thì cứ việc thử.
Khương Thạc liên tục xua tay, vị đại thần này gần đây đang khó ở, đừng trêu nữa thì hơn.
Linh Lung đã quen luôn rồi, cười nhẹ chào hỏi với vị bác sĩ thích đùa này, yên tĩnh ngồi trên sô pha để anh ta cởi bỏ vết thương ra.
Vết thương hai ngày nay hơi nhiễm trùng, chắc là do hôm qua lo lắng bôn ba bên ngoài. Hôm qua Linh Lung đã thấy có hơi đau, nhưng vì không có thời gian, lại không muốn làm Trình Tư Hạo lo lắng nên không nói.
Bây giờ cởi băng gạc ra, khi thấy được vết thương đỏ lên dữ tợn, Trình Tư Hạo không hề che giấu cơn tức giận, hô hấp ngày càng nặng nề, có xu hướng sắp bùng nổ.
Dù lộ thịt ra ngoài nhưng giờ đã khép lại hơn nhiều, dù vậy lớp thịt ở bên ngoài bị cuộn lại, còn bị nhiễm trùng, trong vết sưng đỏ lộ ra phần trắng toát, một vòng xung quanh đều dính vết máu nhàn nhạt, nhìn rất ghê.
Linh Lung không thấy vết thương của mình, nhưng ngẩng đầu lúc sắc mặt âm trầm kia của Trình Tư Hạo, tự giác cúi đầu nhận sai trước.
Khương Thạc đương nhiên cảm nhận được người ở phía sau quá im lặng và không khí áp lực ở xung quanh. Bây giờ có cho anh mười cái gan anh cũng chả dám mở mồm trêu chọc nữa.
Chỉ nói vài câu về những việc cần chú ý xong rồi lập tức cầm hộp thuốc chạy biến.
Đến khi trong phòng khách chỉ còn hai người yên lặng, Linh Lung ngồi thất thần. Vì không xác định được cảm xúc của anh bây giờ nên ngẩng đầu lên, giọng nói mềm mại: “Em xin lỗi.”