Edit: Min
Những cảnh đầu tiên được quay trước trong một tháng, 10 ngày quay ở khuôn viên trường học, sau đó đều ở thành phố, lúc thì quay cảnh mùa hè, lúc lại là mùa đông, phải nói việc khó khăn nhất là lúc mùa hè oi bức lại mặc áo bông dày cộm để đóng cảnh mùa đông.
Bối cảnh trong khuôn viên trường được quay ở một trường trung học trọng điểm ở Giang Tân, bên phía nhà trường đã ký thỏa thuận với đoàn làm viên nên bối cảnh đã được thu dọn, trong khuôn viên trường trừ lá rụng ra thì có rất ít học sinh.
Để thuận tiện cho việc sử dụng lớp học, sách vở vẫn chưa mang đi hết, trước mỗi chiếc bàn đều có một chồng sách dày, trong những trang sách còn kẹp một xấp bài thi đầy vết mực đen trắng, cảm giác bận rộn, gấp gáp ôn thi đại học năm nào chợt hiện lên trước mặt cô.
Linh Lung đi ngang qua một dãy bàn học, trên tấm ván gỗ màu vàng được khắc lên ba chữ khiến cô chìm trong hồi ức, năm đó cô cũng nhớ kỹ sự tồn tại của một người như vậy.
“Được rồi, mọi người lấy lại tinh thần đi, hôm nay chỉ còn một cảnh nữa thôi”, Trần Chí vỗ vỗ tay, “Kết thúc càng sớm thì đi ăn tiệc càng sớm.”
Mọi người đều cười lên, tên Linh Lung được hô vang trong khu nhà. Linh Lung lắc lắc đầu, cùng ngồi sau máy theo dõi với Thư Nhiễm.
Đây là cảnh nữ phụ Triệu Oánh Oánh chuyển đến trường mới, vào lớp thì bị mấy nữ sinh nhà giàu xem thường, dẫn đến cảnh nữ chính Vòng Tuệ và nam chính bênh vực kẻ yếu, có thể nói đây là lần đầu tiên ba người diễn chung với nhau.
Dường như mọi người sớm đã lường trước được kết quả, những lần “cắt” đều là do Linh Tư. Thư Nhiễm nhìn chằm chằm vào màn hình như đang suy tư gì đó, hỏi: “Cô thấy có vấn đề ở đâu?”
Linh Lung ngồi song song với Thư Nhiễm, biết là đang hỏi mình nên cũng không giấu giếm gì: “Suy nghĩ độc lập của Linh Tư quá lớn, không nhập vai vào hoàn cảnh được, không diễn ra nhân vật, cảnh này Triệu Oánh Oánh phải có cảm xúc vừa sợ hãi, lại tò mò và vui vẻ mới đúng, ánh mắt của cô ta khi bước vào phòng học đã sai rồi.”
Thu Nhiễm không nói gì, cúi đầu, khóe môi nhếch lên, cô liền nghĩ rằng Linh Lung sẽ càng phù hợp hơn.
Hai phút lại trôi qua, Trần Chí than vài câu rồi cho nghỉ ngơi một chút. Thật ra dựa vào kĩ năng diễn lúc casting của Linh Tư lúc trước thì miễn cưỡng có thể nói là không có khó khăn gì, chỉ là kỹ thuật vẫn chưa thể gọi là tốt thôi, nhưng đối với một người hướng đến sự hoàn hảo như Trần Chí mà nói, mỗi một bộ phim nào anh cũng có thái độ nghiêm khắc như vậy, không giống như những đạo diễn dễ tính mà Linh Tư từng gặp lúc trước. Đây cũng là lý do bộ phim nào của Trần Chí cũng được yêu thích.
Trong hai phút nghỉ ngơi này, bữa trà chiều mà Linh Tư gọi cho mọi người vừa lúc được đưa đến, nhưng trà bánh còn chưa phân phát cho từng người xong thì ngay sau đó, một hàng nhân viên công tác mặc áo đen, trên tay cầm một hộp bánh ngọt tráng miệng được trang trí tinh xảo bước đến. Mọi người có chút há hốc mồm, nhìn một đống hộp màu hồng nhạt có dán logo của L.E được xếp đầy trên những dãy bàn trong lớp.
Có người khẽ nói, tự hỏi ai mà tự dưng hào phóng vậy.
Linh Lung vừa nhìn đã hiểu, thảo nào tối qua Trình Tư Hạo hỏi cô chiều nay có bận không, hóa ra là muốn đến đây thăm.
Cuối cùng có một người mặc đồng phục công sở màu đen khác với mấy người trước đó tiến vào, nhìn quanh một vòng rồi trực tiếp đến trước mặt Linh Lung, hơi cúi người, thái độ cung kính: “Linh tiểu thư, bữa ăn của cô đã đầy đủ, xin hỏi ngài còn yêu cầu gì không?”
Mặt Linh Lung không hề gợn sóng, tự nhiên nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, mong được hợp tác lần sau.”
“Linh Lung, chị có ý gì đây?”
Nhân viên đến đưa thức ăn vẫn chưa rời đi hết, Linh Tư đã không nhịn được nữa, giọng nói sắc bén: “Tôi vừa nói muốn mời mọi người uống trà chiều xong, chị lại lập tức cho người đem bánh ngọt đến, chị đang nói rõ ra là muốn đối nghịch với tôi à?”
Linh Lung thở dài, Trình Tư Hạo ơi Trình Tư Hạo à, đúng là em phải cảm ơn anh mà.
“Nghĩ nhiều rồi, không có ý gì cả.” Với loại người như này thì không cần phí công nói nhiều, tin thì tin, không thì thôi.
“Cô đừng diễn nữa, còn không phải là muốn cố ý làm tôi khó xử à?”
Linh Lung lạnh mặt: “Không ai muốn làm cô khó xử cả.”
“Chị….”
Trần Chí vừa định tới hòa giải, bên ngoài chợt xôn xao lên, nghe tiếng thì có vẻ lại có nhân vật lớn nào đến đây.
Tầm mắt của vài người cũng đồng thời nhìn về phía bên kia.
Ánh mắt đầu tiên của mọi người liền chú ý đến người đàn ông ở phía trung tâm đang bị vây quanh.
Trình Tư Hạo mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi đen, hàng cúc áo được may vừa vặn đến chỗ xương quai xanh, lộ ra hầu kết và làn da trắng nõn, tạo cảm giác hơi lộ liễu.
Quần tây màu đen được cắt may khéo léo ôm trọn lấy hai chân thon dài của anh, chiếc giày da màu đen được đặt làm riêng khiến Linh Lung vừa liếc mắt đã nhận ra.
Bị người khác nhìn chăm chú nên trên khuôn mặt anh tuấn có chút không kiên nhẫn, lộ rõ vẻ xa cách, lạnh nhạt rồi lại có một chút thần bí, toàn thân được bao phủ khí chất tôn quý vốn có, lại tản mát ra hơi thở của bậc vua chúa.
Mày của anh nhăn lại, đôi mắt đen to, sâu thẳm nhẹ nhàng nhìn qua phim trường, dừng lại ở hình ảnh một dáng người.
Đôi môi mỏng lạnh giờ đây mới có một chút hơi ấm, chậm rãi nhướng lên.
Linh Linh chớp mắt nhìn anh, lời nói đã ở đầu lưỡi lại không nói ra, Trình Tư Hạo liếc nhìn một cái đã hiểu ý của cô thông qua đáy mắt: Xem anh làm ra chuyện tốt gì nè.
Trần Chí và đoàn làm phim vội vàng đến tiếp đón: “Trình tổng, sao anh lại ở đây? Kiểm tra công tác sao?”
Không chỉ có mấy nhân viên đang làm việc khác, Linh Lung cũng hơi choáng váng, từ khi nào mà Trình Tư Hạo thành sếp của bọn họ vậy, không lẽ….
Trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Trình Tư Hạo hiếm khi mở miệng, chỉ nói: “Mọi người làm việc tiếp đi.” sau đó đưa mắt ra chỉ thị cho Lưu Hoài.
Anh nhìn từng dãy bánh ngọt và nước uống, nhớ lại vừa rồi ở ngoài có nghe vài câu cãi nhau, lạnh nhạt nói: “Lúc nãy ở ngoài nghe nói có chút hiểu lầm, giám đốc Trương, kể lại đi.”
Giám đốc Trương là người mặc đồ công sở màu đen vừa rồi, ở dưới trướng của L.E, bây giờ đứng ở phía sau Trình Tư Hạo thì cũng dễ hiểu: “Tiểu thư Linh Lung hôm qua có đặt đồ ngọt ở công ty con Giang Tân CE của L.E chúng ta, địa chỉ đặt trước là ở đây với số đơn hàng là 200 đơn. Tiểu thư Linh là khách hàng VIP của CE chúng ta, chắc chắn đơn đặt hàng không sai được.”
Những câu này cho thấy chắc chắn là do Linh Lung hỗ trợ đoàn quay, tất cả có 180 người, nhưng ngày hôm qua mọi người cũng đã đặt chỗ trước. Đây là chứng cứ tốt nhất đối với sự khıêυ khí©h của Linh Tư.
Linh Tư vẫn luôn nhìn chăm chú vào Trình Tư Hạo lúc này hai hàm răng nghiến sát vào nhau, lại còn vậy nữa, Linh Lung đúng là lúc nào cũng là trung tâm.
Trong lòng Trần Chi biết rõ hơn ai hết, cười: “Tiểu thư Linh Lung tối nay đã đặt trước bàn ở Vọng Hương rồi, đoàn phim sẽ liên hoan, không biết Trình tổng có thời gian không?”
Linh Lung lập tức nhìn về phía Trình Tư Hạo, cố mở to mắt ra: Anh biết rồi đó!
Đêm qua cô đã phải “hy sinh” một chút tôn nghiêm mới đổi được một cuộc điện thoại của Trình Tư Hạo, đến giờ tay cô còn chưa hết mỏi… Dù bà dì vẫn chưa đi, nhưng cách lăn lộn cô vẫn không thiếu chút nào.
Lưu Hoài tận chức tận trách tiến lên, cúi đầu nói, giọng không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe được: “Trình tổng, vé máy bay được đặt vào sáng mai, đêm nay không có lịch trình, bữa tiệc với Lưu tổng đã được dời lại đến thứ ba tuần sau.”
Nhà sản xuất Giản Dung nói tiếp: “Nếu vậy, Trình tổng đi cùng luôn nhé?”
…………
Vì thế, lúc tám giờ tối, các diễn viên, nhân viên công tác nhìn nhau, lại nhìn vào trong xe ô tô đang đóng lại, trên mặt hiện lên một câu hỏi: Nhà thiết kế Linh cuối cùng có bối cảnh như thế nào vậy?
Vì sao lại được trực tiếp ngồi cùng với những người sếp lớn vậy, khỏi cần nói tới việc bọn họ vừa biết được Trình Tư Hạo là sếp tổng của đoàn phim bọn họ! MMP, Vọng Hương, và CE vừa đưa đồ ngọt tráng miệng lúc chiều nữa, cả hai đều là nhãn hiệu nổi tiếng dưới trướng L.E. L.E thì đương nhiên bọn họ biết rõ, hoàn toàn một tay nắm giữ thị trường ở Tương Hải, khỏi phải nói đến Trình Tư Hạo cao cao tại thượng, một tay che trời kia, có ai mà chưa nghe đến tên anh ta chứ? Sao bọn họ lại có cảm giác, là Trình Tư Hạo nổi tiếng đỉnh của chóp này có quen biết với nhà thiết kế Linh vậy nhỉ? Vì vậy, trợ lý kiêm thư ký thân cận nhất của Linh Lung - Thi Di tự nhiên trở thành đối tượng để mọi người vây quanh, nhưng Thi Di cũng hiểu đúng mực, sau khi được “sếp chân chính” của mình gợi ý, cô trả lời mập mờ: “Có một số việc biết thì cũng tốt, tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng”, cô cố ý nói nhỏ giọng: “Chị Linh cũng là sếp lớn đó!”