Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, Đạo thầm hô một câu "nguy rồi", nhìn thấy thân thể của Tiết Lăng Vân hơi co lại một chút, Thanh Xà Kiếm của Lý Ngọc Chân vậy mà che chắn trên đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân, đem đạo Diệt Ma Thần Lôi của Đạo thi triển lúc trước chặn lại.
- Này...
Đạo hơi chút ngạc nhiên, bất quá trong tình huống này hắn không thể do dự, Xà Trượng trong tay hắn lại bay lên hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía Tiết Lăng Vân, đúng lúc đó, Thanh Xà Kiếm trên không trung lại động, Thanh Xà Kiếm biểu hiện bên ngoài giống như đang tấn công Tiết Lăng Vân nhưng trên thực tế lại "vô ý" ngăn cản Xà Trượng. đọc truyện mới nhất tại .
Lúc này Đạo cũng dần dần hiểu ra rồi, xem ra Lý Ngọc Chân đang giúp đỡ Tiết Lăng Vân.
Quan hệ giữa Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao luôn luôn rất tốt, nàng trợ giúp đệ tử của Tống Ngọc Dao cũng không có gì đáng trách cả, lúc nãy hắn còn tưởng Lý Ngọc Chân muốn gϊếŧ chết Tiết Lăng Vân, bây giờ xem ra hắn đã sai hoàn toàn.
Đạo đối với chuyện gϊếŧ chết Tiết Lăng Vân không hề muốn chút nào, lúc này Lý Ngọc Chân lại muốn bảo vệ cho Tiết Lăng Vân, tay của hắn cũng lập tức chậm lại một chút, cũng mặc kệ Lý Ngọc Chân chặn lại công kích của hắn.
Đạo âm thầm cười khổ, hắn không biết phải báo cáo với Ngô Minh như thế nào nữa, bất quá hắn thấy chuyện này thật sự rất ủy khuất cho Tiết Lăng Vân, Ngô Minh sư thúc xử sự bất công, nếu Tiết Lăng Vân cứ vì vậy mà chết thì lòng của hắn sẽ ray rứt không thôi.
Tiết Lăng Vân toàn lực thi triển Thu Thủy Tam Kiếm, Lý Ngọc Chân đã "vô ý" giúp hắn chặn lại mấy đạo công kích, nửa nén hương trôi qua, Tiết Lăng Vân dần dần chiếm thượng phong, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn phát ra một đạo Trường Hồng kiếm khí, đột nhiên bắn về phía Đạo.
Xà Trượng của Đạo không kịp quay về phòng thủ, Tiết Lăng Vân lợi dụng cơ hội này cấp tốc bay về phía Bắc.
Đạo đang muốn đuổi theo, đột nhiên hai tay của Lý Ngọc Chân khẻ nắn pháp quyết, một đạo lôi điện thô to từ trên trời đánh xuống, khắp chân trời đều bị đạo tia chớp đó chiếu rọi sáng ngời, Lý Ngọc Chân vừa thi triển xong pháp thuật liền quát lên:
- Sư huynh, đừng cho hắn chạy thoát!
Uy thế của đạo lôi điện đó quá lớn, lôi điện từ trên không trung đánh xuống rồi bắt đầu lan ra bốn phía xung quanh, Đạo căn bản không thể tiến lên phía trước, hắn thầm cười khổ nhìn Lý Ngọc Chân, thầm nghĩ Lý Ngọc Chân diễn trò biểu lộ ra cũng quá rõ ràng ah, chỉ cần người hơi chút sáng suốt cũng biết nàng đang yểm trợ cho Tiết Lăng Vân chạy trốn.
Qua một lúc lâu, lôi điện mới tản đi hoàn toàn, lúc này Tiết Lăng Vân không biết đã chạy tới nơi nào rồi.
- Sư muội, ngươi... đã chuẩn bị hướng sư thúc lão nhân gia báo cáo rồi chứ?
Đạo cười khổ, hướng về phía Lý Ngọc Chân nói.
- Chúng ta nhanh chóng đuổi theo hắn ah, hy vọng có thể đuổi kịp hắn! Ài, không ngờ tên Tiết Lăng Vân này công lực lại cao như vậy, ta đã tiêu hao một nữa công lực để phát ra thần lôi rồi mà vẫn không thể gϊếŧ được hắn!
Lý Ngọc Chân làm bộ thở dài nói.
Đạo thừa biết Lý Ngọc Chân đang cố ý bảo vệ cho Tiết Lăng Vân, bất quá hắn cũng không nói phá ra, hắn cũng gật đầu, nói:
- Tốt, chúng ta nhanh chóng đuổi theo, hy vọng có thể đuổi kịp!
Đạo đang định bay lên đuổi theo, đột nhiên Lý Ngọc Chân đứng chắn trước mặt của hắn, Lý Ngọc Chân nói:
- Sư huynh, chúng ta không biết hắn đã bay theo hướng nào cả! Ta đuổi hướng Bắc, ngươi đuổi hướng Tây, ngươi thấy thế nào?
- Này...
Đạo cứng họng luôn, không ngờ Lý Ngọc Chân lại nói ra mấy câu như vậy, hắn đã sớm nhìn thấy Tiết Lăng Vân bay về phía Bắc, bây giờ Lý Ngọc Chân nói đề nghị mình đuổi ở hướng Tây.
Lúc này Lý Ngọc Chân đứng chắn trước mặt của Đạo, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, mặc kệ như thế nào nàng cũng phải ngăn cản Đạo ở lại chổ này, không thể đuổi theo Tiết Lăng Vân được.
Dựa theo suy đoán Lý Ngọc Chân, nàng và Đạo lúc này không thể không tranh đấu một chút, ai ngờ Đạo lại nghe theo lời của nàng, hắn gật đầu một cái rồi bay về phía Tây.
Lý Ngọc Chân sửng người ra, xác nhận Đạo đã bay về phía Tây, Lý Ngọc Chân lúc này mới nhanh chóng bay về phía Bắc.
...
Tại phòng nghị sự trên Phiêu Miểu Phong, Ngô Minh hung hăng dậm chân, lớn tiếng mắng:
- Đạo cùng Ngọc Chân là hai tên nghịch đồ này, bọn hắn làm vậy là muốn thả cho Tiết Lăng Vân chạy đi đây mà! Hừ, ta sẽ không tha cho hắn đâu!
Trong phòng nghị sự, Liễu Tình và Phàm đều sửng sờ, đột nhiên Ngô Minh hướng lên không trung điểm một cái, một đạo bạch quang từ trong ngón tay của hắn bay ra, đạo bạch quang đó nhanh chóng bay về phía xa xa.
Đạo bạch quang đó chính là bản mạng phi kiếm của Ngô Minh, hắn là tuyệt đối không cho Tiết Lăng Vân chạy thoát.
******
Tiết Lăng Vân đang bay nhanh về phía Bắc, nhưng trong lòng của hắn đang rất buồn bực, hắn đang hảo hảo tu luyện trên Ngọc Trúc Phong, ai ngờ đυ.ng phải chuyện như vậy chứ.
Vốn dĩ đang chung sống hạnh phúc với Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, bây giờ lại phải chạy trốn thế này.
- Chẳng lẽ Ngô Minh thật sự đã phát hiện chuyện giữa ta với A Dao rồi? Nếu thật sự như vậy thì nguy rồi!
Tiết Lăng Vân vừa bay vừa suy nghĩ.
- Không biết A Dao bây giờ thế nào rồi? Có phải bị Ngô Minh bắt rồi không? Ngô Minh chuẩn bị xử trí A Dao như thế nào?
Tiết Lăng Vân đột nhiên nhớ tới vấn đề này, hắn thầm kinh hãi, vốn đang bay về phía trước đột nhiên dừng lại.
- Không được, ta phải đi cứu A Dao!
Tiết Lăng Vân cắn răng nói.
Tình cảm giữa hai người đã vượt qua tình thầy trò, tình lữ, ở trong lòng của hắn thì Tống Ngọc Dao so với chính hắn còn quan trọng hơn vô số lần, cho dù hắn phải chết cũng không để ai làm tổn thương tới Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân hít một hơi thật sâu, hắn cũng không biết quyết định này là đúng hay sai, mặc kệ thế nào thì hắn cũng phải trở về xem một chút.
Tiết Lăng Vân không biết rằng Tống Ngọc Dao bây giờ vẫn rất an toàn không hề bị bất cứ thương tổn nào cả, tuy trong lòng Ngô Minh rất hận Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao dám làm chuyện đó, nhưng hắn lại đem tất cả cừu hận đặt trên người của Tiết Lăng Vân, hắn đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu của Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao bất quá chỉ là người bị hại mà thôi.
Đối với Tống Ngọc Dao, trong lòng của Ngô Minh cảm thấy "buồn cho bất hạnh của nàng, phẫn nộ vì đạo tâm của nàng không kiên định"
- Vèo...
Tiết Lăng Vân quay người lại bay trở về Trường Sinh Sơn, hắn hóa thành một đạo bạch quang biến mất tại chổ.
Hắn vừa mới bay được một lúc, đột nhiên trước mặt hắn truyền đến một đạo thần thức mạnh mẽ:
- Ngươi, tên nghiệt đồ này, ngươi còn muốn chạy sao?
Tiết Lăng Vân cả kinh, sau đó hắn thấy một đạo bạch quang đang bay rất nhanh đến chổ mình.
Tốc độ của đạo bạch quá đó quá nhanh, vừa mới đó hắn nhìn thấy nó vẫn còn ở ngàn dặm phía trước, chỉ chớp mắt đã cách Tiết Lăng Vân không đến trăm mét.
- Không tốt!
Tiết Lăng Vân thầm hô.
Hắn cảm giác được đạo bạch quang đó ẩn chưa một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, hắn không biết đạo bạch quang này do ai phát ra, lúc này hắn căn bản chạy trốn không được, chỉ có thể liều mạng ngăn cản đạo bạch quang này mà thôi.
Trong lúc nguy cấp, Tiết Lăng Vân ngươi lại lại rất bình tĩnh, hắn biết mình Hàn Ngọc Kiếm của hắn căn bản không thể ngăn lại đạo bạch quang đó, đạo bạch quang này khiến cho người khác cảm thấy được rằng có còn lăng lệ ác liệt hơn Trường Sinh Kiếm của Tiêu Thanh Tùng vô số lần, bây giờ chỉ có thể sử dụng Hắc Huyền Đỉnh mà thôi.