Chương 46: Nghĩ cách cứu viện.

Sắc mặt của Âm Liễu lần nửa biến đổi từ đỏ sang trắng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngu ngơ, yết hầu không ngừng ngọ ngoậy, ngơ ngác ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ.

Lăng Nhược Vũ khẽ lắc đầu, nói:

- Coi bộ chúng ta chỉ hỏi được chừng đó thôi! Lăng Vân, chúng ta đi cứu sư thúc của ngươi ah!

Tiết Lăng Vân gật đầu, nói:

- Tốt! Âm Liễu nói sư thúc của ta bị giam tại một căn phòng cách nơi này mười dặm, chúng ta nhanh đi thôi!

Dừng một chút, Tiết Lăng Vân lại nói:

- Nên xử lý Âm Liễu như thế nào?

Lăng Nhược Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Gϊếŧ đi, nếu để lại có khi sau này chính là một mối họa!

- Ừ!

Tiết Lăng Vân gật đầu, tay phải liền vung lên Hàn Ngọc Kiếm liền xuất hiện trong tay hắn, một đạo kiếm khí băng hàn bắn về phía Âm Liễu, thân thể của hắn bị đạo kiếm khí băng hàn đó đông cứng lại sau đó liền ngã trên mặt đất, trên người hắn không còn tồn tại bất kỳ một chút sinh cơ nào nữa.

Tiết Lăng Vân thu Hàn Ngọc Kiếm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể Âm Liễu đang nằm trên mặt đất, chính người này đã bắt đi nữ nhân của hắn, cuối cùng cũng bị mình gϊếŧ chết.

Tay hắn vung lên lần nữa, một đạo Tam Muội Chân Hỏa xuất hiện bắn thẳng đến thi thể của Âm Liễu, trong chớp mắt đã đốt thi thể của hắn thành tro.

- Chúng ta đi!

Tiết Lăng Vân ho lên một tiếng sau đó bay về phía Bắc, Lăng Nhược Vũ liền đi theo phía sau.

******

Bay khoảng nửa nén hương, quả nhiên ở phía trước có một căn phòng nhỏ, Tiết Lăng Vân mừng rỡ, lập tức đáp xuống trước cửa căn phòng đó.

Trong lòng của Tiết Lăng Vân lúc này vô cùng kích động, cũng có chút hồi hộp, hắn không biết những lời của Âm Liễu có thể tin được hay không, nếu như hắn nói láo thì...

Lăng Nhược Vũ bên cạnh cười lên một tiếng, đẩy cửa ra, nàng tiến vào căn phòng nhỏ đó đầu tiên, Tiết Lăng Vân cắn răng rồi cũng theo sau tiến vào.

Trong căn phòng toàn một màu đen tối, bất quá nó không thể ngăn cản ánh mắt của hai người Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ được, bọn họ đều là tu chân giả, đêm tối chả là cái gì với họ cả.

Bên trong căn phòng hoàn toàn trống rỗng, nội tâm của Tiết Lăng Vân trầm xuống, sự tình mà hắn sợ nhất đã xuất hiện.

Nụ cười trên mặt của Lăng Nhược Vũ cũng biến mất, nàng nhíu mày lại, thả thần thức của mình ra, bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng này.

Qua nửa ngày, sắc mặt Tiết Lăng Vân hình như có gì đó khác thường, đột nhiên Lăng Nhược Vũ nói:

- Phía dưới căn phòng này... có cơ quan, dưới mặt đất còn có một căn phòng nửa!

Mắt của Tiết Lăng Vân sáng lên, gấp gáp hỏi:

- Nhược Vũ, ngươi tìm được cái gì rồi hả?

Lăng Nhược Vũ không nói gì, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lát sau nàng giơ lên hai tay chỉ vào một phương hướng, tay trái của nàng có đạo ánh sáng lóe lên, lại qua một lúc nàng đột nhiên hô lên "PHÁ"

Một âm thanh va chạm vang lên, Tiết Lăng Vân nhìn thấy cảnh vật phía trước đột nhiên xảy ra biến hóa, ở phía đã xuất hiện thêm một con đường dẫn xuống lòng đất, Tiết Lăng Vân không do dự chút nào mà lập tức nhảy xuống con đường đó.

- Cẩn thận một chút!

Lăng Nhược Vũ nhắc nhở Tiết Lăng Vân.

Sau đó nàng cũng nhảy xuống với hắn.

Đi trên con đường đó một chút, hai người đã đến được một căn phòng khác, căn phòng này cũng tối đen như mực giống hệt căn phòng lúc trước, nhưng Tiết Lăng Vân vẫn có thể thấy được có một nữ nhân đang ngồi ở cuối căn phòng, hắn lập tức vui mừng hô lên:

- Chân nhi! Ta tới cứu ngươi đây!

Tiết Lăng Vân chạy đến bên người Lý Ngọc Chân, trên mặt đầy sự vui mừng, cười nói:

- Chân nhi, người có sao không? Âm Đồng cùng Âm Liễu có tra tấn ngươi không?

Tiết Lăng Vân vui mừng nói, nhưng Lý Ngọc Chân vẫn không đáp lại câu nào, vẫn ngồi nguyên một chỗ, hắn sững sờ cúi đầu nhìn kỷ Lý Ngọc Chân, lúc này hắn mới phát hiện hai mắt của nàng vẫn đang nhắm chặt.

- Âm Đồng cùng Âm Liễu đã hạ rất nhiều cấm chế trên người nàng, nàng căn bản không thể nghe ngươi nói được!

Lăng Nhược Vũ ê ẩm nói.

Lúc trước nàng cũng đoán được quan hệ giữa Tiết Lăng Vân và sư thúc của mình chắc chắn không bình thường, bây giờ tận mắt nhìn thấy rồi nhưng trong lòng vẫn không có chút nào thoải mái.

Lúc trước nàng cho rằng mình có thể không thèm để ý Tiết Lăng Vân thân mật cùng những nữ nhân khác nhưng khi nhìn thấy hắn cùng Lý Ngọc Chân thân mật như vậy thì trong lòng cứ ê âm khó chịu, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được mùi vị của "Ghen".

******

Hai người mất rất nhiều thời gian mới có thể phá giải hết cấm chế trên người của Lý Ngọc Chân, Lý Ngọc Chân cuối cùng cũng mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy chính là Tiết Lăng Vân, nàng vui mừng nói:

- Lăng Vân! Tại sao ngươi ở đây? Chẳng lẽ... ngươi... ngươi cũng bị bọn chúng bắt tới đây?

Lý Ngọc Chân lúc đầu vui vẻ hô lên sau đó nhanh chóng chuyển thành lo lắng, sốt ruột nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân.

Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng cười, hắn nắm chặt hai tay của Lý Ngọc Chân, ôn nhu nói:

- Ta không phải bị bọn chúng bắt tới, ta tới đây để cứu ngươi ra! Yên tâm đi, hai tên Hộ Pháp của Vạn Quỷ Tông kia đã bị ta gϊếŧ rồi, chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây!

Lý Ngọc Chân ngây người một lúc, sau đó liền kinh hỉ lao vào trong lòng của Tiết Lăng Vân, không muốn rời xa khỏi lòng ngực của hắn một lần nào nữa cả.

Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nữ sư thúc, trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn cuối cùng cũng cứu được Lý Ngọc Chân, hắn đã rất lo lắng cho nàng mấy ngày qua.

Lăng Nhược Vũ ở bên cạnh thì ghen ghét nhìn hai người bọn họ, ở trong mắt của hai người bọn họ bây giờ thì nàng chính là không khí, hai ngươi bọn họ chỉ lo an ủi lẫn nhau, không hề biết chính mình đang đứng ở bên cạnh.

- Khục... Khục!

Lăng Nhược Vũ nhịn không được nữa đành ho khan hai tiếng.

Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân lập tức nhìn về phía nàng.

Lý Ngọc Chân nhìn thấy Lăng Nhược Vũ thì cực kỳ kinh ngạc, nàng không biết vị cô nương đang đứng ở đó là ai, bất quá cô nương này thật sự rất xinh đẹp, dung mạo của cô nương đó không hề thua kém mình một chút nào.

- Lăng Vân, chúng ta nên rời khỏi đây ah! Đợi đến chỗ nào đó an toàn rồi hai người lại từ từ nói chuyện!

Lăng Nhược Vũ mỉm cười nói.

Ánh mắt của nàng bây giờ đang nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Chân, nàng cũng rất kinh ngạc bởi vẻ đẹp của Lý Ngọc Chân.

Lăng Nhược Vũ trước đây luôn ình là xinh đẹp, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân trong ma đạo nào có thể so sánh được với mình, lần này nàng nhìn thấy được một nữ nhân có dung mạo không thua kém gì mình nhưng tiếc rằng nữ nhận này là "tình địch" của mình.

Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, nắm tay Lý Ngọc Chân, nói:

- Chân nhi! Chúng ta nên rời khỏi nơi này ah! Nơi này là trung tâm của Vạn Quỷ Tông, rất dễ bị người của Vạn Quỷ Tông phát hiện!

Lý Ngọc Chân nhẹ gật đầu, nàng lườm Lăng Nhược Vũ một cái, nhịn không được hỏi nhỏ:

- Lăng Vân! Cô nương này là ai vây? Tại sao ngươi lại đi cùng nàng?

- Này...!

Tiết Lăng Vân sững sờ một lúc, mặt đỏ lên nói:

- Chân nhi! Đợi đến khi chúng ta đến được nơi an toàn, ta sẽ kể tất cả mọi chuyện cho ngươi nghe!

Lý Ngọc Chân không hỏi nữa, bất quá nàng cũng cảm thấy có chút không ổn, vị cô nương xinh đẹp hình như cùng Tiết Lăng Vân có chút mập mờ, nếu không Tiết Lăng Vân sẽ trả lời câu hỏi của mình chứ không từ chối như thế.