- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Chí Tôn Tiên Đạo
- Chương 4: Tên ăn xin
Chí Tôn Tiên Đạo
Chương 4: Tên ăn xin
Tuy rằng Tiết Lăng Vân là Trường Sinh Môn bảy đại đệ tử một trong, nhưng hắn lại không cách nào có thể tu chân, căn bản hắn không có cách nào để luyện hóa cây Xích Dương Thảo kia.
Nhưng may mắn Tiết Lăng Vân là người có Cửu Âm Tuyệt Mạch, bên trong Cửu Âm Tuyệt Mạch ẩn chứa cực lớn âm khí, âm khí này đã đem đại bộ phận dương khí của Xích Dương Thảo trung hòa đi, nên mới khiến Tiết Lăng Vân không có tại chỗ bạo thể mà chết!
Nhưng bên trong cơ thể Tiết Lăng Vân vẫn còn lưu lại rất nhiều dương khí, dương khí phải được kịp thời trút ra, nếu không kết cục của hắn vẫn là tử vong!
Tiết Lăng Vân trong rừng trúc chạy liên tục không ngừng va qua va lại, hô hấp dồn dập tiến vào bên trong ngôi nhà trúc.
Tống Ngọc Dao nhìn đệ tử của mình, không biết vì sao hắn lại thành bộ dáng như thế này, lo lắng hỏi:
- Lăng Vân, ngươi bị làm sao vậy?
Chỉ thấy quần áo toàn thân Tiết Lăng Vân rách rưới, trên thân thể khắp nơi đều là vết thương! Điều này vẫn không coi là gì, toàn thân da thịt của Tiết Lăng Vân vậy mà có màu đỏ như lửa, ngay cả hai mắt đều phảng phất bốc lên ngọn lửa.
Tống Ngọc Dao lo lắng gấp hỏi:
- Lăng Vân, tới cùng chuyện gì đã xảy ra? Hiện tại thân thể của ngươi cảm giác như thế nào?
- Sư phụ! Ta nóng quá! Nóng quá, Nóng quá! A...a...a...a... !
Tiết Lăng Vân cảm giác trong cơ thể nóng bức, hắn thậm chí không thể nhịn được nữa rống lên một tiếng
Tống Ngọc Dao bắt lấy cánh tay Tiết Lăng Vân, đưa vào cơ thể Tiết Lăng Vân một đạo chân nguyên, lúc này nàng cũng đã phát hiện trong cơ thể Tiết Lăng Vân có một cổ hùng hồn tiên thiên dương khí. Nhưng đệ tử của nàng rõ ràng là Cửu Âm Tuyệt Mạch, trong cơ thể của hắn làm sao có thể có nhiều tiên thiên dương khí như vậy.
Phanh...!
Tiết Lăng Vân rốt cục không chịu được nữa, ngã xuống mặt đất.
Tống Ngọc Dao đau lòng nâng hắn dậy, thầm nghĩ:
- Ta phải tranh thủ thời gian để giúp Lăng Vân chữa thương! truyện từ
Lập tức Tống Ngọc Dao đem thân thể Tiết Lăng Vân nâng dậy, sau đó nàng liền khoanh chân ngồi sau lưng Tiết Lăng Vân, đem áo của Tiết Lăng Vân cởi đi, bắt đầu giúp Tiết Lăng Vân chữa thương.
Tống Ngọc Dao căn bản không chú ý tới hiện giờ Tiết Lăng Vân thân thể dị trạng , tiểu kê kê của hắn giờ phút này nhô cao, vì trong thân thể của hắn dương khí đã đạt tới trạng thái cực hạn!
Chân nguyên trong cơ thể Tống Ngọc Dao từng đạo từng đạo tuôn về hướng Tiết Lăng Vân, ý đồ hóa giải dương khí trong cơ thể của Tiết Lăng Vân, trên trán của nàng đã có mồ nhỏ xuống, hiển nhiên nàng đã dùng hết toàn lực!
- A...!
Đột nhiên Tiết Lăng Vân mở mắt ra, điên cuồng hét lên một tiếng.
Toàn thân hắn tản ra dương khí mãnh liệt, cổ mênh mông dương khí kia thoáng cái đã đem Tống Ngọc Dao hai tay đánh bay.
Phanh...!
Thân thể Tống Ngọc Dao ngã trên mặt đất.
Tiết Lăng Vân hét rất dài, không biết qua bao lấu thời gian hắn rốt cuộc ngừng lại, nhưng Tống Ngọc Dao lại có thể nghe được tiếng thở dốc của đệ tử mình, nàng nhịn không được hỏi:
- Lăng Vân, Ngươi thế nào rồi? Đừng dọa sự phụ...?
Tiết Lăng Vân nghe được tiếng của Tống Ngọc Dao, hắn xoay người lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tống Ngọc Dao. Tống Ngọc Dao nội tâm đột nhiên có chút sợ hãi, trong đôi mắt đó nàng không thấy có cái gì lý trí, nhìn thấy chỉ có du͙© vọиɠ.
- Lăng Vân...
Tống Ngọc Dao liều lĩnh gọi một tiếng, giờ phút này Tiết Lăng Vân đã xác định mục tiêu, hướng về Tống Ngọc Dao đi đến.
Tiết Lăng Vân mãnh liệt xé bỏ quần áo Tống Ngọc Dao, cái yếm trắng noãn của Tống Ngọc Dao hiện ra bên ngoài, nàng sợ hã hét lên:
- Lăng Vân, ngươi làm gì vậy? Đừng mà... !
Đáng tiếc giờ phút này Tiết Lăng Vân đã đánh mất tất cả lý trí, uy lực Xích Dương Thảo cơ bản không phải một người bình thường như hắn có thể ngăn cản. Tuy rằng Cửu Âm Tuyệt Mạch đã hóa giải đi đại bộ phận dương khí, nhưng còn lại một chút dương khí kia căn bản đủ để Tiết Lăng Vân tiến vào trạng thái điên cuồng.
Hắn mãnh liệt xé bỏ quần áo Tống Ngọc Dao, đem nội y của Tống Ngọc Dao cũng xé xuống, lập tức một thân thể thanh cao thoát tục xuất hiện trước mặt Tiết Lăng Vân.
Tống Ngọc Dao khóe mắt sớm đã chảy đầy nước mắt, nàng ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Vân, nhẹ nhàng hô lên:
- Lăng Vân, ta là sư phụ của ngươi... ! Ta là sư phụ của ngươi... !
Tiết Lăng Vân không chút có nào dừng lại, hắn giờ phút này cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, khổng lồ dương khí kia đã hoàn toàn khống chế cơ thể hắn. Chỉ thấy hai tay hắn dùng sức, quần ào trên người của hắn ào ào vỡ nát.
- Xem ra đây chính là số mệnh của ta rồi! Lăng Vân, ta không biết tại sao ngươi lại biến thành như vậy, nhưng ta biết rõ, tất cả chuyện này đều không phải bản ý của ngươi! Sư phụ sẽ không hối hận, sư phụ nguyện ý vì Lăng Vân mà trả giá hết thảy!
Tống Ngọc Dao trên mặt hiện ra đỏ hồng, giờ phút này nàng biệt, chuyện này cũng không thể trách Tiết Lăng Vân, nếu như không phải đệ tử bản ý, vậy thì không phải đệ tử làm sai! Nàng đối với Tiết Lăng Vân đúng là quá yêu chiều, có thể tha thư cho Tiết Lăng Vân vô ý việc làm.
- A...!
Tiết Lăng Vân rống lên một tiếng, Tiến vào trong cơ thể Tống Ngọc Dao, hai ngươi chặt chẽ kết hợp lại với nhau. Tiểu hài tử mười sáu năm trước giờ đây đã trưởng thành, đã là một người nam nhân chân chính.
******
Một đêm điên cuồng trôi qua, sắc trời dần dần sáng, Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao thân thể vẫn kết hợp làm một. Cái gọi là Âm Dương Giao Thái, dương khí trong cơ thể Tiết Lăng Vân cuối cùng đã tới tình trạng có thể khống chế, trong người hắn Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng triệt để chữa khỏi.
Bất quá giờ phút này Tiết Lăng Vân lại tràn đầy thống khổ, hắn rốt cục khôi phục lại tất cả ý thức, và cũng biết chính mình đến tột cùng đã làm chuyện gì!
Tống Ngọc Dao tuy là Phân Thần kỳ tu tiên giả, nhưng qua cả đêm giao hoan vẫn làm cho nàng rơi vào tình trạng kiệt sức, giờ phút này Tống Ngọc Dao đã tiến vào giấc ngủ say.
Trong khi ngủ Tống Ngọc Dao càng thêm xinh đẹp, nàng da thịt trắng noãn mềm mại còn ẩn hiện một chút màu hồng nhạt, có lẽ trong mơ đều đang dư vị hôm qua đạt được mấy lần mất hồn tư vị, thân thể nàng cân xứng thon dài, trên thân thể còn có nhiều đạo vết thương, đó là Tiết Lăng Vân đêm qua phát tiết thời điểm lưu lại.
- Ta sao có thể làm chuyện như vậy đối với sư phụ? Ta còn là người sao? Ta còn có tư cách gì sống trên đời này nữa!
Tiết Lăng Vân kinh hoảng gào lên, hắn không muốn tin tất cả chuyện này là hắn làm ra, thế nhưng đêm qua tuy rằng mất đi lý trí nhưng trí nhớ vẫn còn, hắn rõ ràng nhớ kỹ ngày hôm qua hết thảy mọi chuyện, hắn như thế nào cưỡng bức Tống Ngọc Dao, hắn như thế nào tiến vào trong thân thể Tống Ngọc Dao, hết thảy mọi chuyện như từng con độc xà đang cắn xé nội tâm của hắn.
- A...!
Tiết Lăng Vân thét lên một tiếng, hướng dưới núi chạy đi, hắn không dám ở lại địa phương này, không dám nhìn mặt sư phụ của mình Tống Ngọc Dao.
******
Tiết Lăng Vân liều mạng chạy trốn, không biết qua bao lâu. Trên không, mặt trời đã lên cao, Tiết Lăng Vân vẫn hướng phía trước chạy, hắn đã đi tới chân núi Trường Sinh Môn, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại.
Thời gian một ngày qua đi, trời đã sắp tối.
Phanh...!
Tiết Lăng Vân ngã trên mặt đất, một ngày chạy trốn đã tiêu hao hoàn toàn thể lực của hắn, hắn kiệt sức té xỉu.
Mặt trời lặn về sau, Tiết Lăng Vân không chạy trốn nữa, hắn đi vào bên trong phụ cận một tòa thành thị, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, hắn cũng không biết mình nên làm gì nữa.
Quần áo trên người rách nát, trên mặt khắp nơi đều là tro bụi, bùn đất, trên người còn có từng vết sẹo, dọc đường mọi người đều cho hắn là một tên ăn xin.
Rốt cục, hắn đi đã mệt nên ghé vào một góc tường nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, hăn phát hiện bên người có mấy cái bánh bao, có lẽ là người hảo tâm cho hắn.
Hắn nắm láy bánh bao căn một miếng lớn, trước đây hăn không nghĩ đến màn thầu ăn lại ngon như vậy, hắn ăn thiếu chút nữa đã nghẹn chết, người xung quanh buồn cười nhìn tên ăn mày kia, có người tốt bụng đưa cho Tiết Lăng Vân một chén nước, Tiết Lăng Vân từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Ngày qua ngày cư như vậy, đi lại, ngủ, ăn xin, Tiết Lăng Vân đã hoàn toàn trở thành một tên ăn xin, hăn phản phất quên đi hết thảy, đem chính mình cưỡng ép thích nghi cuộc sống này.
Kỳ thật hắn không quên, mà hắn không dám nhớ đến, hắn không dám nhớ đến Tống Ngọc Dao, không dám nhớ đến Trường Sinh Môn tất cả, hắn cưỡng ép chính mình phải quên đi mười sáu năm trước đây tất cả mọi chuyện.
Hiện tại, hắn chỉ là một tên ăn xin mà thôi.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Chí Tôn Tiên Đạo
- Chương 4: Tên ăn xin