Chương 34: Thân thế

Triệu Mộng Trúc đi vào trong đạo quan, nhìn qua bên trong đạo quan không có ai cả, Triệu Mộng Trúc trực tiếp đi đến một căn phòng, đẩy cửa ra rồi tiến vào căn phòng đó.

Trong phòng có một trung niên đạo sĩ đang ngồi, hai mắt của hắn nhắm chặt, khoanh chân ngồi trên một bồ đoàn, tay trái của hắn hắn kết thành kiếm chỉ, tay phải thì chỉ lên trên trời.

Sau khi Triệu Mộng Trúc đi vào, hai mắt của hắn mở ra, cười nói:

- Mộng Trúc! Chuyến đi đến Mê Vụ Sâm Lâm này có thu hoạch được gì không!

Triệu Mộng Trúc mỉm cười, kể lại những trải qua của nàng trong Mê Vụ Sâm Lâm cho hắn, cuối cùng nói:

- Sư phụ, ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm ta gặp được một thiếu niên, tướng mạo của hắn rất... rất giống người trong bức tranh kia!

- Cái gì!

Trung niên đạo sĩ giật mình, hai bắn ra hai đạo hàn mang, nói:

- Ngươi nói tướng mạo của người thiếu niên đó rất giống người trong bức tranh kia?

Ánh mắt của hai người đều hướng về một bức tranh được treo trên tường, trong bức tranh đó vẽ một nữ tử, trên mặt có một nụ cười ôn nhu, vẻ đẹp của nàng không hề thua kém Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân.

Triệu Mộng Trúc nghiêm túc nhìn bức tranh đó, mỗi lần nhìn bức tranh đó nàng đều cảm thấy rất ấm áp, nữ tử trong bức tranh đó khiến cho người ta cảm thấy rất ôn nhu, thân thiết.

Triệu Mộng Trúc gật đầu, nói:

- Tướng mạo của thiếu niên kia rất giống nữ tử trong tranh, mắt của bọn họ cực kỳ giống nhau. Hơn nữa... hơn nữa tướng mạo của thiếu niên kia hình như cũng rất giống sư phụ!

Triệu Mộng Trúc từ nhỏ đã đi theo sư phụ tu chân, bức tranh này từ hai mươi trước vẫn được treo trong phòng của sư phụ, đối với bức tranh này Triệu Mộng Trúc cực kỳ quen thuộc, khi nhìn thấy Tiết Lăng Vân nàng lập tức nhớ tới nữ tử trong bức tranh, con mắt của Tiết Lăng Vân cùng nử tử trong tranh quá giống nhau, mà thân hình của Tiết Lăng Vân cùng sư phụ cũng rất giống nhau, nhưng đặc điểm đó khiến cho Triệu Mộng Trúc không thể không kinh ngạc cùng kinh sợ.

Gương mặt của trung niên đạo sĩ bây giờ rất nghiêm túc, hắn gằn từng chữ hỏi:

- Những gì ngươi nói đều là sự thật? Hắn tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Triệu Mộng Trúc nhẹ gật đầu, nói:

- Thiếu niên đó là đệ tử đời thứ ba của Trường Sinh Môn, tên là Tiết Lăng Vân, năm nay 21 tuổi!

Sau khi nghe xong, thân thể của trung niên đạo sĩ liền run lên, lẩm bẩm nói:

- Hắn họ Tiết? 21 tuổi... thật quá trùng hợp... Mộng Trúc, ngươi có thể vẽ lại tướng mạo của hắn không?

Triệu Mộng Trúc nhẹ gật đầu, nàng vung tay lên, hình ảnh của Tiết Lăng Vân liền xuất hiện trước mặt trung niên đạo sĩ, thân hình của Tiết Lăng Vân rất giống trung niên đạo sĩ, mà gương mặt của Tiết Lăng Vân cùng nữ tử trong tranh kia cực kỳ giống nhau.

Trung niên đạo sĩ vô cùng hồi hộp cùng kích động nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Tiết Lăng Vân, hắn giơ tay ra, giống như muốn vuốt ve hình ảnh của Tiết Lăng Vân, qua hồi lâu, trong mắt của hắn bắt đầu có chút nước mắt.

- Họ Tiết! 21 tuổi, hình dáng như vậy, ngoài ra... ngoài ra... không còn khả nàng nào khác!

Trung niên đạo sĩ nhỏ giọng nói.

Trung niên đạo sĩ lúc này vô cùng hưng phấn cùng kích động, Triệu Mộng Trúc nghi hoặc nhìn hắn, nàng hình như đã đoán được gì đó rồi, nhưng nàng lại không dám hỏi thẳng sư phụ của mình, chỉ dám nói:

- Sư phụ, vị thiếu niên kia có gì kỳ quái sao?

Trung niên đạo sĩ quay đầu nhìn về phía Triệu Mộng Trúc, nói:

- Mộng Trúc, ngươi có biết tục danh của là gì không? Sư phụ trước kia họ "Tiết", sau khi tiến vào Thục Sơn phái mới đổi tên thành "Thần Tú"!

******

Đám người Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân cũng đã về tới Trường Sinh Sơn, Lý Ngọc Chân vốn tu luyện ở trên Thiên Linh Phong, sau khi nàng trở về liền lập tức sắp xếp mọi chuyện rồi dọn đến sống chung với Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao tại Ngọc Trúc Phong.

- Sư muội, ba người chúng ta sau này sẽ cùng ở chỗ này, ngươi có chịu không?

Tống Ngọc Dao cười hỏi.

- Cái này...

Nội tâm của Lý Ngọc Chân từ lâu đã chấp nhận, nàng đã yêu say đắm Tiết Lăng Vân, nàng đương nhiên không muốn xa cách hắn, nhưng da mặt của nàng rất mỏng, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng thấp giọng nói:

- Thật ra ở đâu cũng như nhau, quan trọng là đệ tử Phượng Vũ của ta, nàng... nàng ở một mình trên Thiên Linh Phong, ta có chút không yên lòng!

Tiết Lăng Vân cười ha ha, đi lên ôm Lý Ngọc Chân vào vào lòng, hôn lên vành tai nhỏ của nàng, nói:

- Ngươi đã là nữ nhân của ta! Xuất giá tòng phu, sau này ngươi phải ở cùng với ta! Còn về Lâm sư muội, nhiệm vụ chủ yếu của nàng bây giờ là tu luyện, ngươi thỉnh thoảng đi qua chỉ điểm cho nàng một chút là được!

Nghe xong lời nói của Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân ngượng ngùng gật đầu, nói:

- Tất cả đều nghe theo Lăng Vân!

Tiết Lăng Vân vô cùng đắc ý, sư thúc xinh đẹp bây giờ rất nghe lời của mình, trong lòng của hắn có một loại chinh phục cảm giác, hắn càng lúc càng hư hỏng, vươn tay vào trong cổ áo của Lý Ngọc Chân, từ từ trượt xuống dưới.

Mặt của Lý Ngọc Chân đỏ bừng lên, mặc kệ hành động của Tiết Lăng Vân, một lúc sau, chỉ nghe Tiết Lăng Vân nhỏ giọng nói:

- Đáng yêu sư thúc! đêm nay sẽ là đêm động phòng của chúng ta, ngươi thấy có được không?

Lúc này trời đã tối, mặt trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu vào bên trong nhà trúc, Lý Ngọc Chân lúc này cực kỳ quyến rũ, nghe được câu hỏi của Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân khẽ gật đầu, chỉ nói ra một chữ như muỗi kêu "Ừ".

Tiết Lăng Vân cũng không thể kiềm chế nổi du͙© vọиɠ của mình nữa, hắn ôm Lý Ngọc Chân đặt lên trên giường, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc Dao, nói:

- A Dao! Người cũng tới đây đi, Chân nhi là sư muội của ngươi, ngươi là sư tỷ của nàng nên hảo hảo làm mẫu cho nàng nhìn một chút!

Mặt của Tống Ngọc Dao cũng đỏ lên, mặc dù nàng đã quen cùng Tiết Lăng Vân hoan ái, nhưng kêu nàng cùng Tiết Lăng Vân hoan ái ngay trước mặt Lý Ngọc Chân, thì nàng có chút do dự.

Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng cười, đi tới ôm lấy Tống Ngọc Dao đặt trên giường, nhẹ nhàng cởi dây lưng của Tống Ngọc Dao ra, nói:

- A Dao! Chân Nhi! Các ngươi đều là nữ nhân của ta, ba người chúng ta sau này sẽ cùng sinh sống tại chỗ này, có gì phải xấu hổ chứ! Hôm nay vi phu sẽ hảo hảo "Chơi các ngươi" một chút!

Đầu tiên là Tống Ngọc Dao, sau đó là Lý Ngọc Chân, Tiết Lăng Vân cởi sạch quần áo của hai vị mỹ nữ, dùng những kỹ thuật và kinh nghiệm của mình tích góp được lâu nay đến vỗ về hai đại mỹ nữ, trong nhà trúc bắt đầu truyền ra những âm thanh rêи ɾỉ đầy xuân sắc...

Trên Ngọc Trúc Phong, Tiết Lăng Vân đang hoan ái với sư phụ cùng sư thúc của mình, trên Thiên Linh Phong thì Lâm Phượng Vũ đang tĩnh tọa tu luyện, còn trên Phiêu Miểu Phong lúc này có một thanh niên đứng dưới ánh trăng.

Sắc mặt của người thanh niên đó tràn đầy lo lắng, hắn lạnh lùng nhìn mặt trăng trên trời, thầm nói:

- Tiết Lăng Vân vậy mà có thể chạy ra Khô Cốt động phủ? Chẳng lẽ vận mệnh của hắn rất lớn!

Người thanh niên này chính là Tiêu Thanh Tùng, hắn có tu vi Nguyên Anh Kỳ, nắm giữ trong tay Trường Sinh Kiếm, vốn dĩ là đệ nhất nhân trong các đệ tử đời thứ ba, đang tiếc hắn lai đánh thua Tiết Lăng Vân, cho đến bây giờ hắn vẫn không buông được oán khí trong lòng, trong lòng rất căm thù Tiết Lăng Vân, chỉ cần nghĩ đến Tiết Lăng Vân thì hắn liền không thoải mái.

- Khô Cốt Thần Quân... Khô Cốt Thần Trượng... Nghe nói, Khô Cốt Thần Trượng là thánh vật của Vạn Quỷ Tông...!

Tiêu Thanh Tùng trong lòng từ từ nghĩ đến một ý tưởng...

Nữa năm sau, trong tu chân giới có lời đồn rằng Khô Cốt Thần Trượng đã tái xuất giang hồ, hơn nữa nó còn nằm trong tay một đệ tử đời thứ ba của Trường Sinh Môn.