Ba người đợi khoảng một nén hương, Tiết Lăng Vân đã hết kiên nhẫn, hắn nhìn về phía ma khí vô vùng vô tận kia, đột nhiên nói:
- A Dao! Chân nhi! Chúng ta đi thôi, sau này có thời gian sẽ trở lại tìm nó sau!
- Cái này...
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nhíu mày, Tống Ngọc Dao nói:
- Lăng Vân! Hắc Huyền Đỉnh cực kỳ thần bí, nó còn mạnh hơn Trường Sinh Kiếm của bổn môn nhiều, chúng ta nên đợi một lát nữa đi!
Lý Ngọc Chân cũng nói:
- Đợi thêm một lát nữa xem! Nếu như nó không trở lại thì chúng ta liền rời đi!
Tiết Lăng Vân bất đắc dĩ gật đầu, ba người lại tiếp tục chờ đợi, Tiết Lăng Vân thật sự quá nóng lòng, bầu không nơi đây thật sự quá khủng bố, những ma khí vô tận kia không ngừng áp bức tinh thần của hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất bất an.
- Vèo!
Đang lúc hắn sắp không thể kiên trì nữa thì đột nhiên có một âm thanh như một ngọn gió truyền đến, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân lắp bắp kinh hãi, đang muốn ra tay đánh bay vật đang lao đến đó, Tiết Lăng Vân đột nhiên mừng rở hô lên:
- Là Hắc Huyền Đỉnh, nó thật sự trở về, thật quá tốt!
Hắc Huyền Đỉnh đang xoay tròn trên đầu của Tiết Lăng Vân, sau đó lại chui vào trong người hắn, cuối cùng nổi lơ lửng trên đầu Nguyên Anh của hắn, rồi liền bất động không còn động tác gì nữa.
Tiết Lăng Vân cảm thấy bên trong Hắc Huyền Đỉnh hình như có thêm một thứ gì đó, thần thức của hắn tiến vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh, đi vào bên trong cung điện, Tiết Lăng Vân lập tức phát hiện khắp nơi trong cung điện đều là ma khí, vô biên vô hạn ma khí đã bao phủ hết toàn bộ cung điện. Mà bên ngoài cung điện vẫn là vô biên hỏa diễm, tình huống này rất là quỷ dị.
Tiết Lăng Vân không dám ở lại chỗ này nữa, thần thức lui ra khỏi Hắc Huyền Đỉnh, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân ở bên cạnh đang lo lắng nhìn hắn.
- Lăng Vân! Ngươi làm sao vậy?
Tống Ngọc Dao hỏi.
Tống Ngọc Dao mỉm cười, nói:
- Không có gì, ta chỉ vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh quan sát một chút mà thôi, bên trong nó bây giờ đã nhiều hơn một thứ, giống như... giống khắp nơi đều là ma khí!
Hắc lắc lắc đầu, Tiết Lăng Vân cũng đoán không được Hắc Huyền Đỉnh đã xảy ra chuyện gì, hắn kéo tay của hai nàng nói:
- A Dao, Chân nhi, chúng ta đi khỏi nơi này thôi! Nơi này quá nguy hiểm, chung ta chỉ đến nhìn náo nhiệt thôi mà, đi thôi!
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân liền bay theo phía sau của Tống Ngọc Dao, Tống Ngọc Dao nói:
- Lăng Vân, sư muội, các ngươi có cảm giác được không, ma khí ở nơi này hình như đang dần dần biến mấy, sương mù cũng đang tan dần!
Lý Ngọc Chân gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Vừa rồi bầu không khí ở nơi này rất khủng bố, nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất, ma khí ở quanh đây cũng không còn đậm đặc như lúc nảy! Có phải hay không... ma vật đó đã bị người lấy đi rồi!
Nghe Lý Ngọc Chân nói xong, Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đều giật mình, Tống Ngọc Dao nói:
- Chắc chắn là như vậy! ma vật đó nhất định là một tồn tại cực kỳ kinh khủng, chỉ ma khí phát ra bên ngoài đã kinh khủng như vậy rồi, không biết là vị cao thủ nào có thể thu phục được nó. Ta nghĩ... nhất định là một vị cao thủ của ma đạo!
Tiết Lăng Vân thầm suy nghĩ, hắn chợt nhớ lại ma khí kinh người ở bên trong cung điện đó, trong long liền kinh hãi, nghĩ thầm "Chẳng lẽ ma vật kia bị Hắc Huyền Đỉnh cướp đi? Chuyện này... chuyện này quá kinh thế hãi tục ah?"
Tiết Lăng Vân không dám nói cho hai nàng ý nghĩ này, sợ hai nàng lo lắng, liền cầm tay của hai nàng bay đi.
Ở trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm, ma khí dần dần biến mất, sương mù cũng bắt đầu tan đi, ánh sáng của mặt trăng bắt đầu chiếu sáng mặt đất, xung quanh sáng sủa hẳn lên.
Lúc này, mọi người của phe ma đạo cùng chính đạo cũng phát hiện được. Ma khí trước đó ảnh hưởng rất lớn đối với phe chính đạo, những người có tu vi kém đều đã rời đi, hiện tại vẫn còn lưu lại ở đây đều là Phần Thần Kỳ cao thủ trở lên.
Người của ma đạo cũng không ngờ được rằng vẫn còn nhiều người của chính đạo ở lại. Một nam tử trung niên trên đầu có hai sừng, tóc xanh, khặc khặc cười nói:
- Nơi này vậy mà có nhiều người của chính đạo như vậy! Các vị đạo hữu, chúng ta đi lên tiêu diệt bọn người của chính đạo này ah! Oa ha ha ha...!
Ngoại trừ tên tu ma giả đang cười đó, nhưng tu sĩ ma đạo khác đều im lặng, tất cả bọn hắn đều nhìn những người khác với ánh mắt nghi ngờ.
Một trưởng lão của Thiên Ma Giáo cười lạnh, nói:
- Lục Bào lão tổ! Có phải ngươi đã lấy đi Tử Vong Thụ rồi không? Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đem ra, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!
Lục Bào lão tổ oa oa hét lên, nói:
- Đánh rắm! Lão tử bây giờ cũng đang tìm kiếm nó đây, đến tột cùng là ai đã đã lấy nó đi, nhanh đứng ra!
Những người của phe ma đạo không thèm để ý tới đám người của phe chính đạo. Bọn họ đều nghĩ, ma vật đó tỏa ra ma khí ngập trời, nó là khắc tinh của người trong chính đạo, những người trong chính đạo đó không có năng lực thu phục Tử Vong Thụ nên lấy đi Tử Vong Thụ chỉ có thể là người của ma đạo.
Áp lực xung quanh càng lúc càng tăng, những tu sĩ ma đạo kia đến từ nhiều nơi khác nhau nên đều nghi ngờ lẫn nhau, có vài người vốn có cừu hận với nhau nên đã bắt đầu đánh nhau, tình cảnh bắt đầu hỗn loạn.
Một nén hương sau, người của phe ma đạo đã lâm vào trong hỗn loạn, không ít tu sĩ chính đạo cũng bị kéo vào, nhưng chủ yếu vẫn là tu sĩ mà đạo tranh đấu với nhau.
- Các vị đạo hữu, nơi này không phải là nơi an toàn, chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi!
Đột nhiên một tu sĩ của Côn Luân phái đứng ra nói.
Tên tu sĩ của Côn Luân phái đó chính là Lý Phá Trần, là tên trưởng lão của Côn Luân phái có tình ý với Tống Ngọc Dao.
Người của bảy phái chính đạo tiến tới Mê Vụ Sâm Lâm lần này chủ yếu để tiêu diệt phân đà của Thiên Ma Giáo, đồng thời cho các đệ tử đời thứ ba được rèn luyện một chút mà thôi, cao thủ chân chính của bọn họ cũng không tới nhiều.
Mà người của ma đạo vì tranh đoạt "Tử Vong Thụ" nên mang đến không ít cao thủ, trong đó có cả những tu sĩ tu vi cực cao như Lục Bào lão tổ, Thiên Ma trưởng lão, Cực Bắc lão ma, những người này mạnh hơn rất nhiều so với những tu sĩ chính đạo ở đó.
Người của chính đạo từ từ rời khỏi trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm, mà người của ma đạo vẫn lao vào hỗn chiến.
******
Người của bảy phái chính đạo trở về phân đã của Thiên Ma Giáo, thoáng thương lượng một chút, sau đó liền quyết định rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, chỉ để lại vài cao thủ quan sát tình hình.
Mấy người Trường Sinh Môn bay về phía Nam, bọn hắn cũng không nghĩ tới chuyến đi này cứ như vậy đã kết thúc, mọi người căn bản không có thu hoạch gì, đương nhiên ngoại trừ Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân đã kiếm được một vị sư thúc xinh đẹp, tu vi cũng đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, còn đạt được Khô Cốt Thần Trượng, bên trong Hắc Huyền Đỉnh cũng biến hóa rất lớn.
Những người của Thục Sơn phái cũng đã đi ra Mê Vụ Sâm Lâm, Triệu Mộng Trúc trước khi rời đi vẫn âm thầm quan sát Tiết Lăng Vân, sắc mặt của nàng liền tục biến hóa, không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Năm ngày sau, hầu như tất cả những mọi người của bảy phái đều về đến môn phái của mình, Tiết Lăng Vân cũng đã trở lại Trường Sinh Sơn, mà mấy người của Thục Sơn phái cũng đã về đến trọng địa của Thục Sơn - Nga Mi Sơn.
Triệu Mộng Trúc vừa về đến nơi liền chạy lên trên đỉnh của Nga Mi Sơn, trên Nga Mi Sơn có một con đường nhỏ dẫn đến đỉnh núi, Triệu Mộng Trúc quỳ trước mặt một đạo quan, nói:
- Đệ tử đã từ Mê Vụ Sâm Lâm trở về, đặc biệt đến bái kiến sư phụ!
Một giọng nói từ trong đạo quan truyền ra, nói:
- Là Mộng Trúc à..., ngươi vào đi!