Chương 30: Thục Sơn phái

Tiết Lăng Vân giơ tay cầm lấy Khô Cốt Thần Trượng, kỳ quái là hắn không hề gặp phải bấy kỳ nguy hiểm gì, cứ như vậy cầm lấy Khô Cốt Thần Trượng. Bất quá một lúc sau, một cổ năng lượng băng hàn xông vào trong cơ thể của hắn, thân thể của hắn tun lên, Nguyên Anh trong đan điền của hắn cũng bị cổ năng lượng băng hàn đó kí©h thí©ɧ, Nguyên Anh của hắn tỏa ra ánh quang bảy màu, ánh sáng bảy màu đó vậy mà có thể ngăn cản cổ năng lượng băng hàn kia.

Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân khẩn trương nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn thấy Tiết Lăng Vân đứng ngây ở đó, Tống Ngọc Dao lo lắng hỏi:

- Lăng Vân! Ngươi bị gì vậy?

Lý Ngọc Chân cũng rất lo lắng, hai nàng lập tức bay đến bê cạnh hắn chuẩn bị đánh bay Khô Cốt Thần Trượng trong tay của hắn đi.

Tiết Lăng Vân ngay lúc đó liền tỉnh lại, nhẹ nhàng cười nói:

- Không có chuyện gì? Bên trong Khô Cốt Thần Trượng có một đạo ý thức, chắc là do Khô Cốt Thần Quân lưu lại, ta đang phân tích đạo ý thức này, các ngươi yên lặng một chút!

Hai nàng lúc này mới yên lòng, các nàng đứng bên cạnh bảo vệ hắn, sau nửa canh giờ Tiết Lăng Vân thở dài một hơi nói:

- Đạo ý thức bên trong Khô Cốt Thần Trượng ghi lại cuộc đời của Khô Cốt Thần Quân, còn có phương pháp sử dụng Khô Cốt Thần Trượng, ngoài ra còn có phương pháp rời đi nơi này!

Hai nàng nghe xong liền cực kỳ vui mừng, Tống Ngọc Dao nói:

- Lăng Vân! Vậy thì chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này!

Tiết Lăng Vân gật đầu, nói:

- Kỳ thật lối ra nằm phía dưới tế đàn, bất quá phía dưới tế đàn có một cái Vạn Quỷ Phệ Hồn Trận, từ những gì ghi lại bên trong Khô Cốt Thần Trượng thì đó chính là đại trận mạnh nhất Vạn Quỷ Tông, không biết là thật hay giả, cũng may hắn cũng để lại phương pháp phá trận!

Ba người bọn họ lập tức đánh về phía tế đàn, Tiết Lăng Vân vung lên Khô Cốt Thần Trượng, một đạo quỷ khí cực kỳ khủng bố phóng ra, trong lòng ba người đều rùng mình, không ngờ cây Khô Cốt Thần Trượng này lợi hại như vậy, xem ra nó cũng không yếu hơn Trường Sinh Kiếm.

Tiết Lăng Vân niệm lên mấy câu chú ngữ, Khô Cốt Thần Trượng liền bay lên, phóng thẳng đến phía dưới tế đàn, phía dưới đột nhiên xuất hiện mấy Quỷ Ảnh, những Quỷ Ảnh đó đều biến thành lục quang rồi bị Khô Cốt Thần Trượng hấp thu, sau đó Khô Cốt Thần Trượng lại quay trở lại trong tay của Tiết Lăng Vân.

Tiết Lăng Vân nhìn Khô Cốt Thần Trượng trong tay, nói:

- Cây Khô Cốt Thần Trượng này vốn là Thánh Vật của Vạn Quỷ Tông, mà Khô Cốt Thần Quân là tông chủ của Vạn Quỷ Tông, sau này hắn đem Khô Cốt Thần Trượng rời đi Vạn Quỷ Tông, tiến vào bên trong Mê Vụ Sâm Lâm ẩn cư, vì vậy cậy Khô Cốt Thần Trượng này mới đặt ở nơi này!

Hai nàng cũng từng nghe nói về truyền thuyết về Khô Cốt Thần Trượng, Tống Ngọc Dao nói:

- Ta nghe nói, Khô Cốt Thần Trượng của Vạn Quỷ Tông đã mất tích hơn một ngàn năm, thì ra nó ở chỗ này! Chung ta vậy mà đi vào nơi nguy hiểm như vậy, có thể còn sống đi ra thật sự mà may mắn rồi!

Thật ra, bên trong Khô Cốt Thần Trượng còn ghi lại rất nhiều phương pháp sử dung Khô Cốt Thần Trượng cùng rất nhiều pháp thuật của Vạn Quỷ Tông, Tiết Lăng Vân chỉ nhìn qua một lần, hắn không có thời gian cẩn thân thể ngộ chúng.

Giờ phút này đã không còn nguy hiểm gì, ba người đều mừng rỡ. Đột nhiên Tiết Lăng Vân ôm lấy Tống Ngọc Dao, hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, Tống Ngọc Dao phản kháng phản kháng. Nửa phút sau, Tiết Lăng Vân thả Tống Ngọc Dao ra, nhìn về phía Lý Ngọc Chân đang ở bên cạnh, Lý Ngọc Chân nhìn thấy ánh mắt của hắn lập tức cúi đầu xuống, Tiết Lăng Vân biết nàng đang rất ngượng ngùng, lập tức ôm lấy nàng, từ từ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Lúc trước hắn đã hôn Lý Ngọc Chân một lần rồi, bất quá lúc đó hắn tưởng nàng là Tống Ngọc Dao, đối với Tiết Lăng Vân thì đây mới là lần đầu tiên hắn nhấm nháp tư vị của nàng.

Từ từ hôn lên miệng nàng, tách hai hàng răng của nàng ra, tiến vào bên trong quân lấy cái lưỡi thơm tho của nàng. Mặt của Lý Ngọc Chân đỏ bừng lên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tùy ý Tiết Lăng Vân hôn mình.

Rất lâu sau, Tiết Lăng Vân thả Lý Ngọc Chân ra, thoáng nhìn qua Tống Ngọc Dao, lại nhìn một chút Lý Ngọc Chân, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cười nói:

- Sư phụ cùng sư thúc đều xinh đẹp tựa thiên tiên, co thể được hai người yêu mên, không biết ta đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể được như ngày hôm này!

Tống Ngọc Dao bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận Lý Ngọc Chân, nàng chỉ cười nhạt một tiếng, Lý Ngọc Chân thì vô cùng ngượng ngùng. Đột nhiên Tiết Lăng Vân ghé vào tai Lý Ngọc Chân nói nhỏ:

- Sư thúc xinh đẹp của ta! Nơi này không phải là nơi tốt, chờ chúng ta trở về, ta sẽ lột sạch ngươi, hảo hảo yêu thương sư thúc ah!

Lý Ngọc Chân mặt nóng lên, những lời cợt nhã thế này nàng chưa từng được nghe, trong lòng vô cùng ngượng ngùng cùng chờ mong. Tống Ngọc Dao ở bên cạnh đương nhiên cũng nghe được những lời đó, nàng đẩy Tiết Lăng Vân ra, kéo Lý Ngọc Chân đến gần mình, cười nói:

- Sư muội! Bây giờ ngươi đã biết hắn hư hỏng như thế nào rồi chứ, chờ khi trở về hắn còn hư hỏng hơn bây giờ nhiều!

Nói xong thì Tống Ngọc Dao cũng cười khanh khách lên, Lý Ngọc Chân càng ngượng ngùng hơn.

Khẻ thở dài một hơi, Tống Ngọc Dao đối với Tiết Lăng Vân nói:

- Lăng Vân! Ngươi sau này không được phụ lòng chúng ta, tâm của chúng ta đều đặt hết trên người của ngươi rồi!

Tiết Lăng Vân trịnh trọng gật đầu, một tay nắm chặt tay của Tống Ngọc Dao, tay còn lại thì lôi kéo Lý Ngọc Chân, hắn nói:

- A Dao! Chân nhi! Các ngươi yên tâm, ta thề cả đời này sẽ thủ hộ bên cạnh các ngươi!

Tròng của hai nàng đều cảm thấy hạnh phúc, hai nàng đều rúc vào trong ngực của hắn.

Ba người cùng nhau bay xuống đáy tế đàn.

******

Bay khoảng hai canh giờ, phía trước bắt đầu xuất hiện ánh sáng, trong lòng ba người liền vui vẻ lên, bay nhanh về phía trước, trong chốc lát lại lần nửa nhìn thấy cửa động.

- Ồ! Cửa động này không phải là cửa động mà chúng ta đã vào, nơi này dĩ nhiên là một cái sơn cốc!

Lý Ngọc Chân kinh ngạc nói.

Cửa động này đúng là không phải cửa động mà họ đã đi vào, hiện tại cửa động này nằm ở giữa vách núi, phía dưới là một sơn cốc rất sâu, trong sơn cốc tràn ngập sương mù.

Ba người bay về phía trước, bay được nửa ngày thì phát hiện ký hiệu do môn phái khác để lại, đó là ký hiệu của Thục Sơn phái, Tiết Lăng Vân nói:

- Cuối cùng cũng có thể gặp được người môn phái khác, chúng ta đi tìm người của Thục Sơn phái đi!

Hai nàng cùng không làm trái ý nguyện của hắn, ba người lập tức đi xung quanh tìm kiếm tung tích của Thục Sơn phái.

Khoảng nửa canh giờ sau bọn họ nhìn thấy phía trước xuất hiện một đạo kiếm quang, Ngự Kiếm Thật của Thục Sơn phái nổ danh thiên hạ, Ngự Kiếm Thuật của họ chính đệ nhất kiếm thuật của tu chân giới, Nhìn về phía kiếm quang nhiều màu rực rở kia, Tiết Lăng Vân nói:

- Chắc là người của Thục Sơn phái, hình như bọn họ đang đánh nhau với người khác, chúng ta qua đó giúp một chút đi!

Quả nhiên, phía trước có mấy người mặc trên mình quần áo của Thục Sơn phái, bọn họ đang đánh nhau với mấy người mặc áo đen, ba người Tiết Lăng Vân lập tức vọt tới, cả ba đều thi triển ra đạo pháp, kiếm thuật, chốc lát sau đã đem mấy người mặc áo đen đó gϊếŧ chết. Mấy người của Thục Sơn phái thông qua đạo nên cũng nhận ra ba người bọn họ là đệ tử của Trường Sinh Môn, hai bên lập tức chào hỏi nhau.

Đứng đầu đoàn người Thục Sơn phái là một cô gái mặc áo tím, cô gái đó đi lên phía trước, nói:

- Tại hạ là Triệu Mộng Trúc! Đệ tử của chưởng môn Thục Sơn phái - Thần Tú pháp sư, không biết quý tính đại danh của ba vị đạo hữu là gì?

Cô gái đó vừa nói chuyện vừa quan sát ba người Tiết Lăng Vân, khi nàng nhìn thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân thì thầm kinh hô "bọn họ thật xinh đẹp, không ngờ trên đời lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy!"

Khi nàng nhìn thấy gương mặt của Tiết Lăng Vân thì thân thể của nàng chợt run lên, tướng mạo của Tiết Lăng Vân rất giống một người mà nàng biết!