Xin mời xem. Đa tạ!
Mọi người đều nhìn về phía hắn chỉ, người có kiến thức cao như Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân lập tức nhận ra đó là một gốc Thiên Niên Tuyết Tham, mọi người đều biết, Tống Ngọc Dao đang tìm kiếm Thiên Niên Tuyết Tham nên lập tức bay xuống dưới.
Quanh một mảnh tuyết trắng, bên trên mảnh tuyết đó có một gốc cây quý hiếm, đó chính là Thiên Niên Tuyết Tham mà Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao muốn tìm.
Nơi này rất quái dị, số lượng Tùng Thụ rất ít, chỉ có mấy cây nhỏ yếu mọc lên mà thôi, ở bên trên những cây Tùng Thụ nhỏ yếu kia có rất nhiều Thanh Đằng.
- Thật kỳ lạ! Nơi này vì sao có nhiều Thanh Đằng như vậy?
Lâm Phượng Vũ nói.
- Ta cảm thấy nơi này rất quỷ dị, mọi người nên cẩn thận một chút!
Đạo mở miệng nhắc nhở.
Tiết Lăng Vân cũng cảm giác được bầu không khí ở đây rất quái dị, giống như có một con mắt đang nhìn mình chằm chằm, những người khác cũng có cảm giác như vậy, hắn vô tình nhích lại gần Tống Ngọc Dao.
Một bước... Hai bước... Ba bước...
Mọi người từ từ đến gần Thiên Niên Tuyết Tham, rốt cục cũng đến trước mặt Thiên Niêm Tuyết Tham, Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng đưa tay ra.
Đúng lúc đó, Tiết Lăng Vân đột nhiên la lên:
- Cẩn thận!
Vốn dĩ xung quanh Thiên Niên Tuyết Tham có rất nhiều Thanh Đằng, những Thanh Đằng kia vốn dĩ có màu xanh nhưng đột nhiên chúng lại biến thành màu đỏ như màu của máu, những Huyết Đằng đó nhanh chóng đánh về phía Tống Ngọc Dao.
Tống Ngọc Dao cực kỳ hoảng sợ, vội vàng trốn tránh, mọi người rối rít bay về phía trước.
Những Huyết Đằng kia vẫn gắt gao đuổi theo sau mọi người, Lâm Phượng Vũ suýt chút nữa đã bị chúng quấn lấy chân của mình, dù sao nàng là người có tu vi yếu nhất.
Bay được một đoạn, Tống Ngọc Dao nói:
- Nếu ta đoán không sai, nó chính là Hấp Huyết Đằng thứ quỷ dị nhất bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, chuyên môn hút máu của nhân loại cùng động vật làm đồ ăn!
Lý Ngọc Chân cũng gật đầu, nói:
- Ta nhớ trong sách có ghi lại, Hấp Huyết Đằng tuy là một loài thực vật nhưng thân thể cực kỳ cứng rắn, tu vi phía dưới Nguyên Anh kỳ không thể phá được phòng ngự của nó! Sư huynh, sư tỷ, ba người chúng ta liên thủ diệt trừ nó đi!
Ba người lập tức ra tay, Tống Ngọc Dao dùng là Bạch Hồng bảo kiếm, Lý Ngọc Chân dùng là Thanh Xà bảo kiếm, nhưng Đạo thì lại dùng một cây Xà Trượng.
Tiết Lăng Vân cùng mấy người khác ở một bên quan sát, Bạch Hồng Kiếm của Tống Ngọc Dao không ngừng phát ra kiếm khí sáng rực, mà Thanh Xà Kiếm của Lý Ngọc Chân thì bay tới bay lui, nàng đang dùng Ngự Kiếm Thuật công kích Hấp Huyết Đằng, Xà Trượng của Đạo lại rất thú vị, liên tục bay lượn trên không trung, lúc thì đánh ra kiếm khí, lúc thì phát ra lôi điện để công kích.
Ba người bọn họ là những người nổi bật trong các đệ tử đời thứ hai, với tu vi Phân Thần kỳ của bọn họ , đối phó với Hấp Huyết Đằng phía dưới dễ dang như đang chơi đùa vậy. Trong chốc lát, Hấp Huyết Đằng đã bị bọn học chém thành nhiều mảnh, trên mặt đất chảy đầy máu tươi.
Tiết Lăng Vân quan sát ba người đối phó với Hấp Huyết Đằng, nhìn ba người đang thi triển những đạo thuật khác nhau, Tiết Lăng Vân như hiểu ra cái gì đó, đột nhiên hắn nhớ lại trong Thiên Thư có một câu:
- Dương bác âm minh, âm cùng doanh súc, âm dương chi thủy, huyền hàm hoàng nha.
Hắn từ đạo thuật của ba người Tống Ngọc Dao nhìn ra được, Bạch Hồng Kiếm của Tống Ngọc Dao phát ra kiếm khí dương cương bá đạo, uy lực cực lớn, mà Thanh Xà Kiếm của Lý Ngọc Chân thì phát ra kiếm khí âm nhu, phối hợp Ngự Kiếm Thuật của nàng liền có công hiệu trái ngược Tống Ngọc Dao, Đạo cũng dùng công kích âm nhu làm chủ đạo.
- Âm Dương...! Âm Dương...! Âm Dương...!
Tiết Lăng Vân lẩm bẩm nói.
Hằn tựa hồ như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng tựa hồ cái gì cũng không có. Sau một lúc, hắn lấy Hàn Ngọc Kiếm ra, nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí băng hàn mạnh mẽ phát ra.
Kiếm khí chạm phải Hấp Huyết Đằng bên dưới, lập tức đem nó đóng băng lại. Một lát sau, khối băng đó liền vỡ vụn ra.
Tiết Lăng Vân cực kỳ vui mừng, Hàn Ngọc Kiếm được luyện chế từ một khối khối Vạn Niên Hàn Ngọc, trước đây hắn không thể phát huy ra chân chính uy lực của Hàn Ngọc Kiếm. Phải biết rằng, Vạn Niên Hàn Ngọc cực kỳ trân quý, nó là trọng bảo của cả tu chân giới.
Dùng Vạn Niên Hàn Ngọc để luyện chế bảo kiếm thì có thể phát huy ra được lực lượng chí âm chí hàn. Trước đây, Tiết Lăng Vân đối với đạo lĩnh ngộ và lý giải không được đầy đủ, nên không cách nào chân chính phát huy tất cả uy lực của Hàn Ngọc Kiếm, hôm nay cuối cùng đã lĩnh ngộ được một chút rồi.
Mấy người còn lại không ai để ý đến Tiết Lăng Vân, chỉ có Tiêu Thanh Tùng là ngoại lệ.
Tiêu Thanh Tùng luôn luôn nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, nhìn thấy Tiết Lăng Vân phát ra một đạo kiếm khí băng hàn đem Hấp Huyết Đằng đóng băng vỡ vụn. Lý Ngọc Chân vừa rồi có nói qua "tu vi phía dưới Nguyên Anh kỳ không thể phá được phòng ngự của nó!", Tiết Lăng Vân tu vi chỉ có Kim Đan kỳ mà thôi, làm sao hắn có thể tiêu diệt được Hấp Huyết Đằng kia. Tiêu Thanh Tùng liền tăng thêm cảnh giác đối với Tiết Lăng Vân.
Tuy rằng Tiết Lăng Vân bây giờ chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng trình độ đạo pháp của hắn đã vượt xa tu vi của hắn, so với Tiêu Thanh Tùng còn cao hơn một cấp bậc.
******
Sau khi tiêu diệt toàn bộ Hấp Huyết Đằng, Tống Ngọc Dao cẩn thận nhổ gốc Thiên Niên Tuyết Tham lên, gốc Thiên Niên Tuyết Tham này cáo tới nửa mét, nhưng thực sự hữu dụng chỉ có khoảng nữa thước (1 thước = 33.3cm => 0,5 thước = 16.65cm), Tống Ngọc Dao đem gốc Thiên Niên Tuyết Tham kia bỏ vào trong một hộp ngọc, trong lòng cực kỳ vui mừng.
- Chỉ còn thiếu một cây Khiên Dẫn Thảo nữa là có thể luyện đan được rồi!
Tống Ngọc Dao nói.
Tiêu Thanh Tùng đem những lời này của Tống Ngọc Dao ghi nhớ, tròng mắt vòng tới vòng lui, trong lòng có một ý tưởng mới.
Mọi người lại tiếp tục bay về phía bắc, càng bay vào trong tuyết phủ càng nhiều, không khí càng thêm lạnh lẽo. Cũng may, bọn họ đều là tu chân giả nên không hề sợ thời tiết lạnh. Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều ký hiệu do các môn phái khác để lại. Mọi người liền biết được, đệ tử của các môn phái khác đang ở gần đây.
- Ồ, mau nhìn kìa, phía có người chết!
Tiết Lăng Vân đột nhiên kêu lên.
Mọi người nhìn xuống phía dưới, quả nhiên có vài người đang nằm trong đống tuyết.
Chỉ thấy, trên người của bọn hắn mặc đạo bào của Không Động phái, da thịt bên ngoài của họ đều là màu xanh, bên khóe miệng của bọn họ còn có một dòng máu màu xanh chảy ra.
Đạo phát ra một đạo kiếm khí, phá mở l*иg ngực của một đệ tử Không Động phái, Đạo nhì thoáng qua, trầm mặt nói:
- Quả nhiên, bọn họ bị Lục Bào lão tổ gϊếŧ chết! Nội tạng trong người bọn hắn đã bị ăn sạch!
Mọi người cũng nhìn vào trong ngực của tên đệ Không Động phái kia, sắc mặt của ba người Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, Lâm Phượng Vũ lập tức tái đi, bốn nam nhân còn lại thì miễn cưỡng bình tĩnh. Thì ra, lục phủ ngũ tạng trong người tên đệ tử Không Động phái kia đã biến mất, hắn bây giờ chính là một cái túi bằng da người.
- Đúng là do Lục Bào lão tổ làm ra! Đây chính là kết quả sau khi bị Kim Tằm của Lục Bào lão tổ cắn nuốt!
Đạo lạnh lùng nói.
Lục Bào là tổ là một đại ma đầu ở phía Tây Nam, cũng không phải người của Ma Đạo Tam Phái, vì sao hắn lại chạy đến đây?
Tống Ngọc Dao buồn bực nói.
- Mọi người nên cẩn thận đề phòng! Cẩn thận gặp phải lão ma đầu đó!
Lý Ngọc Chân nhắc nhở.
******
Ngày hôm sau, mọi người qua một đến một rừng cây, đột nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện vô số côn trùng màu trắng. Những côn trùng này dài khoảng ba tấc (1 thốn = 3.33cm), đôi cánh trong suốt.
Ô..ô..ô..ô...!
Lũ côn trùng ấy bay về phía tám người bọn họ.
- Cẩn thận! Đây chính là Kim Tằm ấu trùng, gần đây có thể có học đồ của Lục Bào lão tổ!
Đạo hét lên nhắc nhở.
Nói xong liền cầm Xà Trượng đánh tới Kim Tằm ấu trùng, một đạo ánh sáng từ Xà Trượng phóng ra, đem những Kim Tằm ấu trùng gần đó gϊếŧ chết.
Lý Ngọc Chân lấy ra một pháp bảo hình tròn, chính là Ma Thiên Hỏa Diễm Luân. Trước mặt lập tức xuất hiện một bức tường lửa do Tam Muội Chân Hỏa biến thành, ngăn cản lại những Kim Tằm ấu trùng kia.
Tống Ngọc Dao thì gắt gao bảo vệ những đệ tử đời thứ ba bên cạnh mình, không cho đám người Tiết Lăng Vân bị thương tổn.
- Khặc khặ-x-xxxxx... Khặc khặ-x-xxxxx...!
Đột nhiên, một tiếng cười cực kỳ kinh khủng truyền đến.