Dịch: Sylvesta
Đầu hơi hơi rụt lại, Chiến Thiên Minh quay đầu trở lại, trong lòng có chút chột dạ.
Ta xxx, đây cũng quá trùng hợp đi?
“Không nhận ra ta, không nhận ra ta, không nhận ra ta...” Chiến Thiên Minh trong lòng liên tục cầu khẩn.
Không được, vì bảo đảm vạn nhất phải hoá trang một chút.
Chiến Thiên Minh nhân lúc ăn thịt lặng lẽ bôi một chút muội than lên mặt.
Hương Nhi trừng mắt nhìn Chiến Thiên Minh, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Quay đầu xem tứ phía trong nhất thời tựa hồ cũng không săn được con mồi nào.
Đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn xuống con vật đang ăn thịt ở dưới, Tiểu tử này còn nhẹ nhàng cọ ống quần trên người mình, liền chỉ tay nói: “Nơi này không phải có một con Tiểu Trư màu tím sao? Nướng nó lên cho tiểu thư nhà chúng ta ăn. Nếu như tiểu thư nhà chúng ta đói hỏng thì cái mạng này của ngươi cũng không bồi đủ.”
Hô, Chiến Thiên Minh nổi giận.
CMN!
Còn muốn ăn Tiểu tử?
Chiến Thiên Minh đột nhiên đứng lên, con mắt trợn ngược trừng mắt nhìn Hương Nhi khiến nàng sợ đến mức không nhịn được lui một bước.
Chiến Thiên Minh giận dữ hét: “Các ngươi cho rằng mình cao quý lắm sao?”
“Tiểu thư nhà các ngươi là vàng sao? Đói hỏng rồi liên quan gì đến ta? Cút sang một bên cho ta, đừng làm phiền lúc lão tử đang ăn.”
“Hừ!”
Khẽ hừ một tiếng, Chiến Thiên Minh ngồi xuống ôm Tiểu tử vào trong l*иg ngực.
“Ngươi...” Hương Nhi giận đến đôi mi thanh tú nhíu chặt, một đôi mắt thẳng đứng trừng mắt về phía Chiến Thiên Minh.
Đáng tiếc, Chiến Thiên Minh không thèm nhìn nàng một cái.
Dậm chân tức giận, Hương Nhi trong lòng mắng Chiến Thiên Minh một hồi, nếu như không lấy được thịt nướng, làm sao giao phó với chủ nhân?
Mặt đầy hờn dỗi Hương Nhi mạnh mẽ trừng Chiến Thiên Minh một cái, sau đó không thể không thu vẻ không vui trên mặt, ăn nói khép nép: “Xin lỗi, vừa nãy ta sai rồi. Nếu như ta đi săn thú, có thể phiền phức ngươi nướng hộ ta một ít không?”
Chiến Thiên Minh không trả lời.
“Ta thật sự sai rồi, xin lỗi mà. Tiểu thư nhà chúng ta thật sự rất đói bụng, ngươi rủ lòng thương xót, ta đi săn thú, xin ngươi nướng hộ một ít thôi, chúng ta cũng không để ngươi giúp không, có thể cho ngươi ngân lượng.” Hương Nhi cầu khẩn nói.
Thấy đối phương đã khoan nhượng, Chiến Thiên Minh lúc này mới xoay đầu lại.
“Được, nướng một con, 10 lượng bạc.”
“Được, thành giao.”
Hương Nhi dù muốn hay không đều phải đáp ứng.
Chỉ cần quận chúa không đói bụng, nàng đâu để ý chút bạc này?
“Ngươi chờ một lúc ta lập tức đi săn mồi.”
Như là sợ Chiến Thiên Minh sẽ đổi ý, Hương Nhi lúc này liền lấy ra 10 lượng bạc, nhét vào trong tay Chiến Thiên Minh sau đó xoay người rời đi.
“Ta... Có phải là đòi quá ít không?” Nhìn số bạc trong tay Chiến Thiên Minh ngẩn ra.
Sớm biết như vậy, không bằng đòi nhiều một chút.
Quên đi, ai bảo ta là người giảng chữ tín đây?
Mười lạng liền mười lạng.
Tính toán một chút, kỳ thực mười lạng cũng không ít, bớt ăn bớt mặc một tí cũng đủ cho miệng một nhà ba người ăn một hai tháng.
Chiến Thiên Minh đem bạc cất đi.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh nhận nhiệm vụ thịt nướng, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 1000 điểm kinh nghiệm, ngân lượng 100 lạng.”
“Trạng thái: Chưa hoàn thành.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh mở ra hệ thống tiền tệ.”
Chiến Thiên Minh sững sờ.
Ta cmn, làm sao lúc trước không gợi ý một thoáng đây là nhiệm vụ?
Sớm biết là nhiệm vụ, ca đã nhận rồi.
Hệ thống này, phản ứng cũng quá chậm à.
Có phải bị cửa kẹp không?
Quên đi, hiện tại cũng coi như là tiếp nhận nhiệm vụ, còn kiếm lời 10 lượng bạc.
Một bên khác, Hương Nhi tại trước mặt Tông Chính Uyển Du nói vài câu, sau đó một mình đi săn thú, mà lưu lại Tông Chính Uyển Du. Nàng mày liễu nhẹ nhàng nhíu nhíu, sau đó bước liên tục tới chỗ Chiến Thiên Minh, lấy ra một cái khăn tay lót trên tảng đá rồi ngồi xuống.
Nàng hơi ngó thịt nướng trong tay Chiến Thiên Minh, cái bụng không nghe lời ục ục kêu.
Chiến Thiên Minh có chút chột dạ, không dám nhìn Tông Chính Uyển Du.
“Không nhận ra được, không nhận ra được, nhất định không nhận ra được, nhất định không nhận ra được...” Đáy lòng nói thầm một trận, Chiến Thiên Minh phát hiện Tông Chính Uyển Du tựa hồ thật sự không nhận ra hắn, lập tức yên tâm hơn nhiều.
Kéo xuống một cái chân thỏ chưa ăn, tiện tay đưa tới.
“Cho ta?” Tông Chính Uyển Du ngẩn ra.
“Nơi này còn có người khác sao?” Chiến Thiên Minh trợn tròn mắt.
Không có, tuyệt đối không có.
Tông Chính Uyển Du chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay tiếp nhận.
Không để ý nhiều được, ăn trước.
Cắn xuống một cái, Tông Chính Uyển Du trong mắt nhất thời lộ ra nét mừng.
Quá mỹ vị rồi!
Ăn nữa, ăn miếng lớn.
“Khục khục khục...”
Tông Chính Uyển Du nghẹn ho liên tục.
“Ăn chậm chút, này.” Chiến Thiên Minh lấy ấm nước ra đưa tới.
Tông Chính Uyển Du tiếp nhận ấm nước, uống hai ngụm, lúc này mới thoải mái một ít, sau đó nhìn về phía Chiến Thiên Minh, nói: “Cảm ơn.”
Chiến Thiên Minh nở nụ cười, thầm nói: “Cảm ơn ta? Ngươi mà nhận ra ta, đoán chừng phải đánh ta chứ?”
Ngược lại, Chiến Thiên Minh không thể đứng ra tự thú.
Tuy rằng mình là người giảng chữ tín.
Nhưng nếu là đứng ra tự thú, không phải là giảng chữ tín nữa mà là đầu bị cửa kẹp không thì cũng là bị lừa đá.
Lấy lại ấm nước từ chỗ Tông Chính Uyển Du, Chiến Thiên Minh cũng ngửa đầu uống hai ngụm.
Nhìn thấy hành động của Chiến Thiên Minh, Tông Chính Uyển Du Nga Mi khẽ nhíu một cái.
Này, không phải hôn gián tiếp đó chứ?
Thật đúng là trước lúc uống làm sao không suy nghĩ một chút, nước này có phải đối phương đã uống qua?
Trong lòng nghĩ thế, Tông Chính Uyển Du cảm thấy có chút không thoải mái.
Có thể không thoải mái đi nữa thì nước cũng đã uống vào trong bụng rồi, muốn nôn cũng phun không ra.
Quên đi, không nghĩ nữa, liền làm như không nhìn thấy.
Lần sau không uống là được rồi.
Lúc này, Tiểu tử chạy đến bên chân Tông Chính Uyển Du, dùng đầu nhẹ nhàng cạ vào chân nàng.
“Tiểu Trư thật đáng yêu.” Tông Chính Uyển Du nở nụ cười, lòng sinh vui vẻ, đưa tay ôm Tiểu tử.
“Hừ hừ...” Tiểu tử hừ hừ.
Chiến Thiên Minh cũng mặc kệ, tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm thịt nướng.
Đột nhiên, Chiến Thiên Minh phát hiện, theo mình ăn đồ ăn, chân nguyên tiêu hao hết lại tự gia tốc hồi phục.
Ồ, thì ra còn có thể như vậy à.
Tốt! Sảng khoái!
Chí Tôn Long Thần hệ thống này đúng là trâu bò!
Phải nói, tốc độ săn thú của Hương Nhi rất nhanh, cũng không lâu lắm liền nhấc theo một con Xích mao thố lớn trở về.
Thỏ vẫn còn sống, hai chân giẫm liên tục.
Đáng tiếc, bị Hương Nhi một tay nhấc theo hai cái lỗ tai, làm sao cũng trốn không thoát.
Chiến Thiên Minh tiếp nhận xích mao thố, lại nhận lấy Tiểu tử từ chỗ Tông Chính Uyển Du, ôm tới trong l*иg ngực, nói: “Hai người các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta ra bên dòng suối đem nó xử lý sạch sẽ.”
Vừa nói Chiến Thiên Minh vừa xoay người rời đi.
Hai nữ nhân nhìn bóng người Chiến Thiên Minh rời đi, cũng không có lo lắng hắn chạy mất.
Dù sao, cái gùi cùng công cụ còn đặt ở tại chỗ này.
Nhìn kỹ Tông Chính Uyển Du mày liễu khẽ nhíu, trên mặt dần dần dâng lên một tầng sương lạnh.
Người này... Là mao tặc nhìn lén mình tắm rửa!
Hô, Tông Chính Uyển Du đứng dậy, lạnh giọng nổi giận quát: “Đứng lại, tên mao tặc kia.”
Chiến Thiên Minh đang đi đột nhiên ngẩn ra.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tông Chính Uyển Du tức giận chỉ vào phía mình.
Mà xung quanh hình như không có người khác.
Không phải chứ, bị nhận ra?
Làm sao bây giờ?
Hiện tại không chạy còn chờ tới khi nào?
Chạy!
Hô, triển khai Cửu Long bộ, Chiến Thiên Minh nhanh chóng vọt lên phía trước.
“Hương Nhi, đuổi theo cho ta, nhất định phải bắt sống.” Tông Chính Uyển Du cả giận nói.
“Vâng, tiểu thư.” Hương Nhi vội vã đuổi theo.
Tông Chính Uyển Du cũng không chậm, đuổi sát ngay sau.