Dịch: Sylvesta
Nghe thấy thanh âm thông báo, trong sân chợt tĩnh lặng một chút.
Sau đó, cuộc cãi vã lại tiếp tục.
Chiến Thiên Minh lắc đầu.
Nữ nhân mà bắt đầu ầm ĩ thì mười con trâu cũng kéo không lại.
Bất quá, ngay sau thanh âm thông báo kia thì lại có hàng loạt thanh âm thông báo khác vang lên.
“Tiểu hầu gia Minh Ngạn đến...”
“Tiểu hầu gia Triết Thần đến...”
“Tiểu hầu gia Nhật Hướng đến...”
Bốn bóng người nhanh chóng xuất hiện ở ngoài sân.
Bốn ngươi dừng chân, không tiến lên.
Dường như thấy hai người Tông Chính Uyển Du cùng Phượng Vô Song đang cãi vã nên bọn hắn không dám tiến lên.
Mà ánh mắt của bốn người cũng rất nhanh rơi xuống người Chiến Thiên Minh.
Chiến Thiên Minh cũng nhìn thấy bốn người kia.
“Hả?”
Chiến Thiên Minh ngẩn người.
Một trong bốn người kia không phải là cái tên ẻo lả mấy ngày trước mình đã gặp hay sao?
Không nghĩ tới hắn lại là một vị tiểu hầu gia.
Mấy người kia sau khi nhìn thấy Chiến Thiên Minh, trên mặt không có vẻ gì là cao hứng mà còn nhăn nhó, khẽ hừ một tiếng.
Bị nhìn chằm chằm như thế khiến Chiến Thiên Minh cảm giác cả người không được thoải mái.
Kỳ thực...
Ca không để ý tới mấy người ẻo lả nhưng các ngươi cũng đừng có nhăn nhó quá như thế chứ?
Chiến Thiên Minh cả người nổi hết cả da gà.
Tất cả mọi người đều rất thức thời đứng nguyên tại chỗ, không có tới gần. Mà Tông Chính Uyển Du và Phượng Vô Song cũng có sức chiến đấu thật sự quá kinh người.
Qua một thời thần.
Vẫn còn ầm ĩ...
Qua hai thời thần.
Vẫn tiếp tục ầm ĩ...
Qua ba thời thần.
Rốt cục...
Hai nữ nhân cũng khô họng, phân biệt sai hai nha hoàn đi châm trà và chuyển ghế đến.
Chiến Thiên Minh vốn tưởng chuyện này đã kết thúc.
Thế nhưng...
Tông Chính Uyển Du và Phượng Vô Song vừa uống xong trà thì lại ngồi luôn trên ghế tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.
Được rồi, đây đúng là cuộc chiến không hồi kết mà.
Mà bốn vị tiểu hầu gia tựa hồ đã sớm biết kết quả sẽ như vậy nên không biết đã đi nơi nào.
Chiến Thiên Minh lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Màn đêm rốt cục phủ xuống.
Tống Chính Uyển Du và Phượng Vô Song đã uống không biết bao nhiêu chén trà.
Hiện tại ngay cả trà cũng không hữu dụng nữa.
Cổ họng hai người đã rát đến không nói lên lời.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi là người... Xấu xí... Xấu xí nhất trên thế giới này.” Tông Chính Uyển Du uể oải nói.
“Ngươi... Ngươi nói... Nói bậy, ngươi mới là người người xấu xí nhất.” Phượng Vô Song cũng chẳng còn khí lực lên tiếng.
Hai nữ nhân nằm luôn trên ghế, mệt mỏi như vừa đánh một trận đại chiến.
Chiến Thiên Minh đi ra, giơ một chén trà lên.
“Ồ, các ngươi không cãi nhau nữa hả?”
Hai nữ nhân liếc Chiến Thiên Minh một cái, các nàng đã không còn khí lực để cãi vã nữa rồi.
Lúc này, một nha hoàn đi từng bước ngắn tới.
“Hai vị quận chúa, Vương gia mời hai vị quận chúa cùng bằng hữu của quận chúa Vô Song đi vào cùng nhau ăn tối.”
...
Buổi tối bên trong quận vượng phủ, đèn đuốc sáng choang.
Tông Chính Thanh Hiên mặc áo gấm, mặt chữ quốc, lông mày rậm, mắt hổ, không giận tự uy.
Nhưng giờ khắc này, trên mặt của ông lại treo một nụ cười hòa ái, dễ gần.
Ngồi cùng bàn còn có bảy người khác.
Phân biệt là Tông Chính Uyển Du, Phượng Vô Song, Chiến Thiên Minh và bốn vị tiểu hầu gia.
Tông Chính Thanh Hiên tuy là Vương gia cao quý nhưng cũng không vì mọi người là tiểu bối mà làm ra vẻ ta đây là Vương gia.
Ngược lại, hắn lại tỏ ra vô cùng hòa ái.
Bất quá...
Tông Chính Uyển Du và Phượng Vô song lại không được hài hòa như vậy. Mặc dù đang ở trên bàn ăn nhưng hai người vẫn trừng mắt nhìn nhau.
Mà ngoại trừ hai nàng thì cái người ẻo lả tên là Phụng Nhạc Giang cũng rất bất mãn khi ngồi cùng bàn với Chiến Thiên Minh.
“Ha ha...”
Tông Chính Thanh Hiên cười một tiếng.
Ông đã sớm biết cục diện sẽ như thế này nên dùng tiếng cười đánh vỡ không khí lúng túng trên bàn ăn. Ông từ tốn nói: “Vô Song à, vị Chiến công tử này nhìn qua khí độ bất phàm, ắt là rồng trong loài người. Ánh mắt của ngươi rất không tệ.”
Nghe vậy, Phượng Vô Song hoan hỉ cười nói: “Đa tạ thế bá khích lệ.”
Nói xong, nàng còn huých Chiến Thiên Minh một cái.
Chiến Thiên Minh hiểu ý, hơi làm lễ với Tông Chính Thanh Hiên: “Vương gia quá khen rồi.”
Tông Chính Thanh Hiên gật đầu cười, ấn tượng đối với Chiến Thiên Minh coi như không tệ.
Mà Phượng Vô Song thì lại đắc ý thoáng nhìn qua Tông Chính Uyển Du.
“Hừ!” Tông Chính Uyển Du hừ nhẹ: “Phụ vương, ngươi căn bản không biết gia hỏa họ Chiến này là một tên mao tặc.”
“Cái gì?” Tông Chính Thanh Hiên sững sờ.
Bốn vị tiểu hầu gia cũng ngẩn người.
Mao tặc?
Người theo đuổi quận chúa Vô Song lại là một tên mao tặc?
Không đợi Chiến Thiên Minh đáp lại, Phượng Vô Song đã mở miệng nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó. Thiên Minh nhà chúng ta chính là một Luyện Đan Sư.”
“Cái gì? Hắn là Luyện Đan Sư?” Tông Chính Uyển Du giật mình nói.
Bỗng dưng!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chiến Thiên Minh.
Chiến Thiên Minh trong lòng ‘Ách’ một cái.
Phượng Vô Song này thật sự là biết gây phiền phức cho mình mà.
Kỳ thực, Phượng Vô Song căn bản không biết Chiến Thiên Minh có phải là Luyện Đan Sư hay không, thế nhưng thời điểm ở trạm dịch, Chiến Thiên Minh không ít lần cung cấp dược liệu cho nàng. Vì lẽ đó, nàng mới suy đoán Chiến Thiên Minh hẳn phải là một Luyện Đan Sư.
Hiện tại vì muốn đáp trả lại Tông Chính Uyển Du nên nàng cũng không để ý quá nhiều.
“Hiền chất, ngươi thực sự là Luyện Đan Sư sao?” Tông Chính Thanh Hiên hỏi.
“Bẩm Vương gia, tại hạ xác thực hiểu sơ một, hai.” Chiến Thiên Minh làm bộ nho nhã trả lời.
Dù sao nơi này cũng là Vương phủ, không biết có bao nhiêu cao thủ đang ẩn giấu trong bóng tối.
Chỉ với chút tu vi cỏn con này của mình thì không nên tùy tiện là tốt nhất.
Trước tiên cứ kiềm chế một chút.
Nếu thực sự có gia hỏa nào đó mắt mù chọc tới mình thì lúc đó bạo phát, hung hăn chơi đùa hắn.
Sau đó lại nghĩ cách chạy trốn.
Dù sao không chịu thiệt là được.
Biết Chiến Thiên Minh hiểu thuật luyện đan, Phụng Nhạc Giang rất không vui. Hắn vội vã nháy mắt với thanh niên ngồi cạnh mình.
Tướng mạo của thanh niên kia phổ thông nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện ra một ít khí chất bất phàm.
Thanh niên kia nở nụ cười, hướng về phía Tông Chính Thanh Hiên ôm quyền nói: “Thế bá, tiểu chất cũng hiểu sơ qua về luyện đan thuật, mấy ngày trước miễn cưỡng thông qua khảo hạch Luyện Đan Sư nên muốn thỉnh giáo Chiến huynh một phen. Chỉ là không biết Chiến huynh có nể mặt hay không?”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh phát động nhiệm vụ đấu đan. Phần thưởng khi giành chiến thắng: 50000 điểm kinh nghiệm.”
“Có tiếp nhận hay không?”
Chiến Thiên Minh không khỏi vui vẻ trong lòng.
Có nhiệm vụ mà không nhận thì cũng quá ngu rồi.
Đương nhiên là phải nhận.
Phượng Vô Song ở một bên lại trừng mắt nhìn thanh niên kia.
Thanh niên bị Phượng Vô Song trừng mắt thì trong lòng hơi lộp bộp. Bất quá hắn được Phụng Nhạc Giang nhờ vả nên nhất định phải cho Chiến Thiên Minh một tí màu sắc. Hiện tại, dù thế nào cũng không thể khiếp sợ mà lùi bước.
Cùng lắm thì sau đó lại bồi tội với Phượng Vô Song là được.
Phượng Vô Song lặng lẽ nhéo Chiến Thiên Minh một cái.
Chiến Thiên Minh cười nói: “Tất nhiên rồi, nếu tiểu hầu gia Minh Ngạn đã có hứng thú vậy thì tại hạ sao có thể không phụng bồi?”
Nghe vậy, Phượng Vô Song sững sờ.
Vốn nàng muốn Chiến Thiên Minh từ chối, nhưng ai ngờ...
Chiến Thiên Minh lại đồng ý?
Lẽ nào tên ngu ngốc Chiến Thiên Minh này không biết Lục Minh Ngạn rất có danh tiếng ở Thiên Phong Quốc sao?
Trời ơi!
Lục Minh Ngạn ở trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Phong Quốc cũng đủ để đứng vào vị trí mười thiếu niên thiên tài luyện đan sư đứng đầu à!
Nếu như thua chẳng phải là rất mất mặt sao?
Hơn nữa...
Hơn nữa còn là mất mặt trước Tông Chính Uyển Du. Như này thì mình sao có thể xuống đài?
Phượng Vô Song hận à!
Nàng hận không thể bóp chết Chiến Thiên Minh.
Đáng tiếc, nàng không thể để lộ sự tức giận trên mặt, thế nhưng cái tay của nàng lại không ngừng tàn nhẫn véo đùi của Chiến Thiên Minh.
Trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Chiến Thiên Minh vô cùng ủy khuất, mặt đầy vẻ vô tội. Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Vô Song.
Tựa như đang nói: “Mỹ nữ, đây không phải thịt của ngươi, nên ngươi muốn làm gì thì làm đó hả?”