Chương 69: Bị bắt cóc

Dịch: Sylvesta

Có ý gì?

Chiến Thiên Minh sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì...

Ngay lập tức.

Mấy Võ tu sắc mặt âm trầm đã vây hắn vào giữa, sắc mặt tên nào tên nấy đều là sự giận dữ.

“Hừ! Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bằng không...”

Răng rắc răng rắc...

Võ giả này vừa nói chuyện vừa bóp thật chặt nắm đấm, một tầng chân nguyên màu bạc bao phủ trên nắm đấm của hắn.

Từng tia lôi điện nhảy lên bắn tóe ra xung quanh.

Bùm bùm...

Lôi thuộc tính, đây chính là thuộc tính có lực công kích mạnh mẽ nhất còn hơn cả Kim thuộc tính.

Mà lúc này, bên trên nắm đấm mấy võ giả khác cũng đồng thời sáng lên hào quang chân nguyên màu bạc.

Bùm bùm...

Bùm bùm...

Tám người này dĩ nhiên tất cả đều là võ giả Lôi thuộc tính!

Chiến Thiên Minh ánh mắt quét một vòng tám người, trong lòng thầm nói: “Kiểm tra.”

Vừa nhìn, Chiến Thiên Minh bất giác nhíu mày.

Chết tiệt!

Tám người này tất cả đều là cảnh giới cửu tinh võ sư. Hơn nữa, tám người đồng thời sử dụng tới chân nguyên Lôi thuộc tính làm cho bốn phía hình thành một loại năng lượng cộng chấn lôi đình. Do đó khiến thực lực mấy người này hoàn toàn vượt qua trình độ cửu tinh võ sư.

Hiện tại động thủ tuyệt đối là chịu thiệt.

Chiến Thiên Minh suy nghĩ.

Trên người hắn có Long Môn Phi Giáp có thể bảo vệ phần thân không bị thương, thế nhưng...

Còn tay chân?

Còn đầu?

Những vị trí này không có giáp bảo vệ à.

Hơn nữa, âm thanh Tiểu Tử cũng truyền đến.

“Chủ nhân, cỗ sức mạnh sấm sét này đã khóa chặt ngài, nếu như lộn xộn sẽ phải chịu công kích mãnh liệt.”

“Bát Giới, ngươi nói chúng ta bó tay chịu trói sao? Hay là... Đánh một trận?”

“ y... Chủ nhân, ngài chớ lộn xộn vẫn tốt hơn.”

“Được, coi như là ta xui xẻo không về được nhà, bị người đẩy ngã không nói làm gì hiện tại còn muốn bị diệt khẩu. Thực sự là bất hạnh à!”

Chiến Thiên Minh ở đáy lòng thầm kêu.

Thói đời thật khiến người ta không thể sống.

Đúng lúc này, hồng y nữ tử đi tới, nói: “Đem hắn mang về cho ta, đừng làm tổn thương.”

“Dạ!” Mấy Võ tu vội vã tuân lệnh.

Sau đó nhấc Chiến Thiên Minh đi.

Mạnh Nguyên trạm dịch.

Nơi này là điểm dừng chân của người lan truyền công văn quan phủ cùng tình báo quân sự và là nơi để quan chức đi trên đường thay thế vật cưỡi. Hồng y nữ tử ở nơi này có thể cho thấy nàng cũng không phải người nơi này, hơn nữa thân phận không thấp.

“Này, ngươi đến cùng muốn thế nào?” Chiến Thiên Minh khó chịu hỏi.

“Muốn thế nào?” Hồng y nữ tử nhếch miệng nở nụ cười.

Nhìn nụ cười của nàng kia Chiến Thiên Minh có cảm giác cả người bị lột sạch, thực sự không thoải mái.

“Xem bộ dạng của ngươi kìa, sợ cái gì? Ta cũng không có ăn ngươi à.”

Hồng y nữ tử trừng Chiến Thiên Minh một chút, sau đó nàng nhìn về phía mấy võ giả ở đằng sau, nói: “Mấy người các ngươi, trông chừng hắn tắm rửa sạch sẽ sau đó đổi cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ. Nhớ kỹ, nếu như hắn chạy thoát, mấy người các ngươi sẽ biết hậu quả.”

“Dạ!” Mấy Võ tu đồng thanh trả lời.

Sau đó hồng y nữ tử ngước đầu rời đi.

Chiến Thiên Minh nháy mắt.

Vô tội à!

Mình thực sự là quá vô tội.

Không phải là đi Vạn Bảo Lâu mua ít dược liệu sao?

Cuối cùng trêu phải ai thế này?

“Tiểu tử, không nghe chủ tử chúng ta nói sao? Nhanh tắm rửa sạch sẽ.” Võ tu đầu lĩnh trầm giọng quát.

“Con bà nó! Ca hiện tại đánh không lại các ngươi, bằng không đã sớm trở mặt.”

Liếc Võ tu một cái, Chiến Thiên Minh nghĩ cái loại chuyện xui xẻo này lại để mình cho gặp gỡ, vậy thì...

Đến đâu thì đến đi.

“Hừ! Ca ta đang muốn tắm, các ngươi cứ chờ đi.”

“Này!”

“Nói các ngươi đấy, đi ra bên ngoài chờ đi.”

Đáng tiếc, này mấy Võ tu không ai nhúc nhích.

“Các ngươi nhìn ta như vậy thì ta làm sao tắm à?” Chiến Thiên Minh thật hết nói nổi.

Mấy Võ tu vẫn không nhúc nhích.

“Còn không đi ra ngoài, ta liền không tắm sạch, đến thời điểm chủ tử các ngươi truy cứu, vậy đều là trách nhiệm của các ngươi.” Chiến Thiên Minh chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ cuối cùng, nếu như chiêu này cũng vô dụng, vậy thì...

Vậy thì cứ tắm đi.

Bất quá...

Cuối cùng cũng coi như là hữu hiệu.

Võ tu đi đầu liếc Chiến Thiên Minh một cái, sau đó có chút bất mãn nói: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất thông minh một chút, nếu như dám trốn, ngươi cho dù có 100 cái mạng cũng chết không đủ.”

Nói xong, ánh mắt Võ tu đầu lĩnh quét về phía những người khác.

“Mấy người các ngươi vây quanh căn phòng này cho ta, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép đi ra ngoài.”

“Vâng!”

Mấy Võ tu bóng người như điện, tung người lóe lên đem phòng tắm vây quanh.

Lúc này, Võ tu đi đầu mới cười nhìn Chiến Thiên Minh một chút.

“Tiểu tử, ngươi cứ chậm rãi tắm rửa đi, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều để ở bên trong đó.”

Theo hướng chỉ của Võ tu này Chiến Thiên Minh quả nhiên thấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, hơn nữa nhìn qua còn rất hoa lệ.

Võ tu đầu lĩnh đóng cửa phòng tắm lại, một mình đứng canh ngoài cửa.

Ra tư thế phòng thủ.

Muốn chạy trốn?

Cửa đều không có.

Bất quá, Chiến Thiên Minh cũng không muốn chạy trốn.

Tắm!

Không phải là tắm sao? Mấy ngày nay ca còn chưa có tắm qua.

Cởi sạch, Chiến Thiên Minh phù phù một tiếng nhảy vào trong bồn tắm làm bọt nước bắn ra bốn phía.

Tiện thể hắn còn giúp Tiểu Tử tắm rửa sạch sẽ luôn.

Mặc vào thân bộ hoa phục sạch sẽ, Chiến Thiên Minh mở hệ thống ra nhìn một chút.

Phòng ngự: 15 (Tự thân phòng ngự) +254 (Quần áo và đồ dùng hàng ngày) +3000 (Long Môn Phi Giáp)

“Cuối cùng cũng coi như không bôi nhọ mấy chữ ‘Áo gấm’ này, phòng ngự quả nhiên cường hơn nhiều so với áo vải rẻ tiền, hơn nữa mặc vào cũng thoải mái hơn nhiều.”

Chiến Thiên Minh cười.

Hắn cẩn thận kiểm tra một hồi, khối ngọc bội bên hông lại còn tăng thêm 15 điểm số mệnh.

Đồ tốt!

Giá trị khối ngọc bội này so với một thân quần áo và đồ dùng hàng ngày đều cao hơn nhiều.

Tự nhiên kiếm được một thân quần áo không tệ, Chiến Thiên Minh không nhịn được cười một tiếng.

...

Phòng khách trạm dịch.

“Ồ? Mặc vào bộ quần áo này trông ngươi còn có mấy phần đẹp trai mà.” Đánh giá Chiến Thiên Minh chốc lát, hồng y nữ tử lẫm lẫm liệt liệt cười nói.

“Ta cảm ơn ngươi a.” Chiến Thiên Minh tức giận trả lời.

Nói xong hắn xoay người ngồi xuống ghế.

Hồng y nữ tử cũng không thèm để ý, ngồi đối diện Chiến Thiên Minh, nói: “Này, ngươi tên là gì?”

“Sao ta phải nói cho ngươi à?” Chiến Thiên Minh nói.

“Một đại nam nhân, dễ giận như vậy làm gì?” Hồng y nữ tử liếc nhìn Chiến Thiên Minh.

“Ta hẹp hòi?” Chiến Thiên Minh chỉ vào mũi của chính mình, không biết nói gì.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay cả cái tên cũng không chịu nói.” Hồng y nữ tử xem thường nói.

Chiến Thiên Minh suy nghĩ một chút: “Được, vậy ngươi coi như ta hẹp hòi đi.”

“Này này này...” Hồng y nữ tử có chút không biết làm sao, “Ta ngay cả nụ hôn đầu cũng đều cho người, lẽ nào muốn biết qua tên của ngươi cũng không được à?”

“Sơ... Nụ hôn đầu?” Chiến Thiên Minh sững sờ.

Trời đất thánh thần ơi! Không có lầm chứ?

Cái người cởi mở đến trình độ này mà còn nụ hôn đầu?

Lừa gạt ai đó?

“Không tin?” Hồng y nữ tử nói.

Chiến Thiên Minh liếc nàng một cái.

“Không tin thì thôi.” Hồng y nữ tử cũng không kiên trì, nói tiếp, “Dù sao ngươi cũng chiếm tiện nghi của ta vì thế lần này phải giúp ta một chuyện.”

Chiến Thiên Minh không còn gì để nói.

Chúng ta đến cùng là ai chiếm tiện nghi của ai à?

Làm rõ rồi lại nói.

“Đừng có giương khuôn mặt sầu khổ đó ra. Giúp đỡ ta, đối với ngươi mới có lợi.” Hồng y nữ tử khuyên nhủ.

Chiến Thiên Minh làm bộ ta với ngươi không có làm thân nhưng vẫn suy nghĩ một chút. Hắn quyết định đầu tiên phải biết rõ chuyện cần làm rồi lại nói, lập tức nhìn về phía cô gái áo đỏ.

“Trước tiên nói một chút về chỗ tốt đi?”