Chương 66: Nhanh cầu ta giải huyệt giúp cho ngươi

Dịch: Sylvesta

Tốc độ của Chiến Thiên Minh thực sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Hơn nữa, thủ pháp ám khí của hắn vô cùng cao minh.

Dù sao, những võ kỹ cơ sở này của hắn tất cả đều là Thượng phẩm võ kỹ.

Lại có chân nguyên phối hợp vận chuyển.

Mà những tên sơn tặc này bất quá là một ít Võ Đồ phổ thông, trong cơ thể ngay cả một chút chân nguyên đều không có. Bọn hắn ngoại trừ có một cỗ quyết tâm thể hiện rõ ở bên ngoài thì cho dù có võ kỹ hay không cũng chẳng thành vấn đề. Bằng thực lực của bọn họ làm sao có khả năng thành công thoát khỏi công kích của Chiến Thiên Minh?

Vả lại, Chiến Thiên Minh mặc dù ở xa những người này nhưng mỗi một khi đến gần để công kích thì tất cả đều trúng vào chỗ yếu.

Vèo vèo vèo...

Vèo vèo vèo...

Từng khối từng khối Phi Hoàng thạch nhanh chóng mà ra.

Phốc phốc phốc...

Phốc phốc phốc...

Trong nháy mắt, ngoại trừ nữ nhân bị điểm huyệt thì những người khác tất cả đều ngã xuống. Thậm chí rất nhiều người đều ôm cái mông của mình, biểu hiện trên mặt đặc sắc vạn phần, trong miệng ô ô kêu rên.

“Như thế nào, tư vị bạo cúc hoa không tệ chứ hả?” Chiến Thiên Minh vỗ tay một cái, cười hỏi.

Đáng tiếc, căn bản không người nào có thể trả lời hắn.

Những người bị Phi Hoàng thạch bạo cúc hoa tất cả đều ngã trên mặt đất ô ô kêu rên.

Thậm chí mông của mấy người còn thấm máu ở quần.

Ai nha, kêu rên đúng là thảm thiết mà.

Chiến Thiên Minh không đành lòng nhìn tiếp, thu hồi ánh mắt rồi đi tới trước mặt nữ tử ăn mặc trang phục tân nương, cười gian nói: “Mỹ nữ, có muốn ta giúp ngươi giải huyệt không hả? Ấn bên trái một cái, ấn bên phải một cái là xong, rất nhanh à.”

Nói rồi hắn liếc nhìn gò núi ở ngực nữ nhân kia.

“Không lớn lắm, trung đẳng.” Chiến Thiên Minh âm thầm ước định.

“Cút ngay! Ngươi dám chạm vào lão nương, lão nương làm thịt ngươi.” Nhìn thấy Chiến Thiên Minh ngó nghiêng bộ ngực của mình, nữ nhân này không khỏi hét lớn.

“Cắt, không muốn thì thôi làm gì dữ vậy?”

Chiến Thiên Minh xem thường lên tiếng, xoay người trở về ngồi xuống bên đống lửa.

Hắn vỗ vỗ cái tên đang nằm ở bên cạnh ô ô kêu rên.

“Này, nằm xa ra một chút, ảnh hưởng đến ta nghỉ ngơi.”

Người kia bị Chiến Thiên Minh vỗ một cái, sợ đến mức vội vã lăn ra xa

“Ai... Buổi tối đẹp trời thế này lại bị mấy người các ngươi phá hỏng, tên nào tên nấy kêu rên như lợn bị chọc tiết. Muốn nghỉ ngơi cũng không xong.” Nghe những tiếng kêu rền không ngừng phát sinh kia, Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu, “Quên đi, làm tí thịt nướng ăn đi.”

Làm bộ sờ sờ vào trong ngực, Chiến Thiên Minh xoay tay vào trong hệ thống túi trữ vật lấy ra một khối thịt thỏ.

Chiến Thiên Minh dùng một que gỗ xuyên qua sau đó nướng lên trên lửa trại ở trước người.

Lần này, Chiến Thiên Minh cũng không có trực tiếp dùng kỹ năng trù sư, nếu không chỉ với ba giây đồng hồ liền làm ra được thịt nướng như vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Vừa nướng Chiến Thiên Minh vừa thưởng thức nữ nhân cách đó không xa.

Ánh mắt hắn quét từ trên xuống. Ở dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, từng đường nét ngũ quan của nữ nhân kia lúc sáng lúc tối đúng là còn có một cỗ phong vị rất khác biệt.

Còn vóc người thì...

Ăn mặc quá dầy, không thấy được gì.

Bất quá phỏng chừng cũng không quá đầy đặn, thân hình có lẽ rất thon thả.

Chiến Thiên Minh khà khà tặc cười.

Nữ nhân kia thấy mình bị săm soi đánh giá trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, đôi mắt hung hăng trừng về phía Chiến Thiên Minh.

Đáng tiếc nàng chỉ có thể đứng tại chỗ, không thể động đậy một chút nào.

Thịt thỏ chậm rãi được nướng kỹ.

Hương vị tỏa ra xung quanh làm người ta chảy cả nước dãi.

Chiến Thiên Minh nhấc xiên thịt thỏ đã nướng đi tới trước mặt nữ nhân kia cười nói: “Mỹ nữ, có muốn ăn một ít hay không hả?”

“Hừ!” Nữ nhân hừ lạnh.

“Không ăn à? Vậy thì thôi, mình ta ăn.”

Xoay người trở về bên đống lửa, Chiến Thiên Minh đem Tiểu Tử phóng ra ngoài.

“Hừ hừ...” Tiểu Tử hừ hừ.

“Này Bát Giới, đây là của ngươi.”

Chiến Thiên Minh kéo xuống một khối thịt lớn cho Tiểu Tử.

Tiểu Tử được ăn thì rất cao hứng.

Cuối cùng, Tiểu Tử chạy đến bên chân nữ nhân kia, dùng đầu heo cọ cọ vào chân đối phương.

Chiến Thiên Minh xem thường một trận: “Dựa vào, cái con sắc heo này.”

Lát sau, Tiểu Tử tiểu một bãi lên chân nữ nhân kia sau đó hùng hục chạy về, dùng linh hồn giao lưu nói: “Chủ nhân, ta ở trên chân nữ nhân kia để lại nướ© ŧıểυ vì thế bắt đầu từ bây giờ, nàng là của ta rồi.”

“Cái gì?”

Chiến Thiên Minh ngây người nhìn Tiểu Tử.

Ta chết mấtt! Như này cũng được?

“Chủ nhân, ngươi không thấy con đại hoàng cẩu nhà Lý lão nhị sao? Nó đi tiểu khắp nơi đi sau đó tuyên bố nơi ấy là lãnh địa của nó. Hiện tại, ta ở trên chân nữ tử kia để lại một bãi nướ© ŧıểυ, nàng tự nhiên là của ta.” Tiểu Tử rất đắc ý nói, phảng phất đây chính là đạo lý hiển nhiên.

“ y...” Chiến Thiên Minh đã không biết nói gì.

Động vật ở thế giới này đúng là không thể dùng não người để suy nghĩ à.

Thấy Chiến Thiên Minh không nói lời nào, Tiểu Tử dương dương tự đắc chạy về bên chân nữ nhân, tiếp tục dụi đầu.

Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.

Quên đi, không thèm để ý đầu sắc heo kia nữa.

Nửa đêm, mấy con dã thú lởn vởn đến đều bị Chiến Thiên Minh dễ dàng bắn chết.

Bên trong hệ thống túi trữ vật lại gia tăng một vài thứ.

Sáng ngày thứ hai.

Trong những sơn tặc kia có rất nhiều người bị thương không nặng hay không có bị bạo cúc hoa, sớm đã có thể tự do hành động. Thế nhưng không được Chiến Thiên Minh cho phép, không một ai dám lộn xộn, ngoan ngoãn chờ đợi tại chỗ.

Bởi vì chỉ cần tên nào đó lộn xộn thì đều bị tặng cho một viên Phi Hoàng thạch, bạo cúc hoa.

Cái thảm trạng này khiến trong lòng mọi người trực tiếp rét lạnh.

Thậm chí có mấy người rõ ràng đã có thể chuyển động nhưng như trước làm bộ không thể cử động, tiếp tục nằm trên mặt đất.

Sáng sớm, từng đợt gió thổi tới, khí trời có chút lạnh.

Hiện tại đã là cuối mùa thu.

Chiến Thiên Minh ngáp một cái.

“Ai! Một buổi tối ngủ chẳng ngon chút nào. Không biết để các ngươi sống là đúng hay không?”

Oán giận một câu, Chiến Thiên Minh lúc này mới đứng dậy.

Đến gần nữ nhân kia, Chiến Thiên Minh hỏi: “Này mỹ nữ, ta phải đi rồi. Đến cùng ngươi có muốn ta giúp ngươi một tay giải huyệt hay không?”

“Ngươi...” Nữ nhân nổi giận trừng mắt nhìn Chiến Thiên Minh.

Buổi tối đó, nàng đã bị lạnh đến mức môi trắng bệch.

“Không muốn thì thôi, ta đi đây.” Ném lại một câu nói, Chiến Thiên Minh nói đi là đi.

“Ngươi trở lại cho ta.” Nữ nhân hô.

Đáng tiếc, Chiến Thiên Minh không hề quay đầu lại.

“Này, ngươi trở lại cho ta!” Nữ nhân gấp đến độ hô to.

“Ta đi rồi, ngươi cho rằng ngươi cứ gọi lớn tiếng là ta sẽ trở lại? Nằm mơ.” Nhún vai một cái, Chiến Thiên Minh tiếp tục đi về phía trước.

“Này, cầu ngươi trở về.” Nữ nhân hô.

Chiến Thiên Minh bước chân lúc này mới ngừng lại.

“Này còn tạm được.”

Lẩm bẩm một câu, Chiến Thiên Minh xoay người rồi trở lại.

“Như thế nào, nhanh cầu ta giúp giải huyệt cho ngươi đi.” Chiến Thiên Minh cười nói.

“Ngươi...” Nữ nhân nổi giận trừng mắt nhìn Chiến Thiên Minh, cuối cùng cắn răng cả giận nói: “Cầu ngươi giúp ta mở ra huyệt đạo.”

“Tiểu thư, ngươi đây là đang cầu người sao? Thái độ! Thai độ khi cầu người là rất trọng yếu.” Chiến Thiên Minh cường điệu nói.

Nữ nhân cắn răng, cuối cùng khiêm tốn nói: “Cầu ngươi giúp ta giải huyệt.”

“Như vậy còn được.” Chiến Thiên Minh cười nói.

Sau đó, hắn khua tay trước ngực nữ nhân này một thoáng, miệng còn tặc cười.

Người phụ nữ kia thực sự không muốn nhìn thấy bộ mặt muốn ăn đấm kia của Chiến Thiên Minh, đơn giản nhắm hai mắt lại, đáy lòng mắng thầm: “Đồ lưu manh, đồ lưu manh chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta. Chờ ta mở ra huyệt đạo nhất định phải cho ngươi đẹp mặt”

Nữ nhân đã chuẩn bị kỹ càng.

Chuẩn bị chịu đựng tất cả nhục nhã.

Phốc! Phốc!

Nữ nhân chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên bị người điểm hai lần.

Sau đó, thân thể năng động trở lại.

Hả?

Nữ nhân sững sờ.

Không phải yếu điểm nằm ở địa phương đầy đặn nhất sao?

Làm sao lại ở phía sau lưng?

Xú tặc đáng ghét, lại dám lừa ta?

Phục hồi lại tinh thần, nữ nhân mở mắt ra, chỉ thấy Chiến Thiên Minh đã chạy ra xa.

Nhìn bóng lưng đã rời xa, nàng hung hăng cắn răng.

“Hừ! Xú tặc, ngươi chờ đó cho lão nương.”