Dịch: Sylvesta
Đường Nhị Pháo không dám nói thêm câu nào, bò lên chạy thục mạng.
Dù sao hắn cũng không muốn chết.
Nhìn Đường Nhị Pháo này chạy trốn so với xích mao thố còn muốn nhanh hơn, Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười khinh.
“Ha ha...”
“Cũng còn may là ta không vội vã gϊếŧ hắn, nếu không, những ngân lượng trên người hắn cũng chưa chắc đã tuôn ra.”
Trải qua một khoảng thời gian tìm hiểu, Chiến Thiên Minh đã biết, bất luận là người hay là thú loại bị hắn giết chết, vật phẩm mà đối phương sở hữu sẽ rơi ra ngẫu nhiên sau khi bị hắn giết mà không có cách nào lấy được tất cả.
Nói cách khác, nếu như hắn gϊếŧ Đường Nhị Pháo, hệ thống tuôn ra món đồ gì, hắn chỉ có thể có đồ vật đó.
Vật phẩm cho dù đó là cực phẩm mà không có tuôn ra thì cũng phải biến mất.
Mà không gϊếŧ...
Khà khà, lần này kiếm bộn rồi.
20 ngàn ngân lượng!
Số tiền này đối với toàn bộ người dân trong Nam Thanh thôn mà nói, đúng là một con số trên trời à!
Phỏng chừng toàn bộ mọi người gộp lại, đều chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy.
Sau đó.
Chiến Thiên Minh trở về bên người Phó Thi Dao, trêu chọc hỏi: “Mỹ nữ, thật sự không cần ta trợ giúp gì sao?”
“Không cần.” Phó Thi Dao như trước lạnh như băng trả lời.
Nhún vai một cái, Chiến Thiên Minh xoay người rời đi.
Không giúp liền không giúp.
Đi tới trước mặt Tam Vĩ Lôi Lang, Chiến Thiên Minh bắt đầu thử cùng với nó tiến hành giao lưu linh hồn.
Nhưng mà...
Tam Vĩ Lôi Lang chỉ có đẳng cấp nhất phẩm đỉnh cao, linh trí nhiều nhất chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh Chiến Thiên Minh chứ không có cách nào hướng về Chiến Thiên Minh biểu đạt ý nghĩ của bản thân nó. Nó truyền đạt cũng chỉ là một ít ý niệm để Chiến Thiên Minh nhíu chặt lông mày.
Hoàn toàn không hiểu.
“Đáng ghét!”
Chiến Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm nắm chặt.
Răng rắc răng rắc...
“Lẽ nào cứ để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Chiến Thiên Minh rất không cam lòng.
Thật sự rất không cam lòng!
Nếu như ngay cả thù cha mẹ cũng không thể báo, mình vẫn tính là người sao?
Coi như ông trời chịu tha thứ cho mình thì chính mình cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Không được!”
“Nhất định phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra.”
Chiến Thiên Minh cắn răng.
Không chịu thua!
Tuyệt không không thể chịu thua!
Hắn tiếp tục cố gắng thử nghiệm cùng Tam Vĩ Lôi Lang tiến hành giao lưu linh hồn.
Thất bại!
Trở lại!
Thất bại!
Trở lại...
Không buông tha, tuyệt đối không thể buông tha!
Thế nhưng, như trước không có nửa điểm hiệu quả, Tam Vĩ Lôi Lang truyền tới ý niệm, phỏng chừng chỉ có quỷ mới có thể nghe hiểu được.
Nếu mà quỷ đều nghe không hiểu, thì càng khỏi nói tới người.
Chiến Thiên Minh nhìn một chút vào chiến sủng không gian.
Tiểu Tử trên người như trước có một vòng tử quang đang chầm chậm lập loè, như vậy là nó vẫn còn trong quá trình thăng cấp.
Vào lúc này tuyệt đối không thể quấy nhiễu nó.
Bất đắc dĩ, Chiến Thiên Minh quay đầu nhìn chằm chằm đầu Tam Vĩ Lôi Lang kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Hừ! Cứ để ngươi sống thêm mấy ngày nữa.”
“Chờ sau khi Bát Giới tỉnh lại, xem nó có thể nghe hiểu hay không, đến thời điểm đó lại giết ngươi cũng không muộn.”
Chiến Thiên Minh rất khó chịu.
Mắt thấy Yêu Lang ăn cha mẹ mình đang ở trước mắt, lại không thể dùng một cái tát đem nó đập chết. Loại cảm giác này, thật giống như có món đồ gì đó chặn ngang ngực mình, khiến người ta bực mình không ngớt, muốn bỏ lại bỏ không được.
Bất quá, hắn càng thêm kiên định không thể để cho hung thủ đứng sau mọi chuyện sống sót.
Vì tra ra hung thủ sau màn.
Chỉ có thể để con Tam Vĩ Lôi Lang này sống thêm một quãng thời gian.
Một cá, Chiến Thiên Minh nhảy lên trên người Tam Vĩ Lôi Lang, liền chuẩn bị rời đi nơi này.
Thế nhưng...
Hắn lại nhìn một chút Phó Thi Dao đang bị điểm trụ huyệt vị, đứng trên mặt đất không nhúc nhích.
“Để nàng một mình ở lại chỗ này hình như không hay lắm?”
“Thôi!”
“Coi như kiếp trước ca nợ ngươi a.”
Để Tam Vĩ Lôi Lang áp sát đi qua, Chiến Thiên Minh giơ tay điểm hai cái.
Cửu Long chỉ!
Phốc! Phốc!
Hai đạo chỉ khí bắn ra, xuyên vào trong cơ thể Phó Thi Dao.
Huyệt vị, mở ra.
Phó Thi Dao rốt cục có thể chuyển động, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Chiến Thiên Minh cũng chẳng có nửa điểm cảm kích.
Chiến Thiên Minh cũng không nghĩ tới việc muốn nàng cảm kích gì cả, hai chân nhẹ nhàng đập vào người Yêu Lang.
Tam Vĩ Lôi Lang nhất thời hướng về cốc khẩu đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Đột nhiên, Phó Thi Dao mở miệng gọi Chiến Thiên Minh lại.
“Ta nói này đại tiểu thư, ngươi còn có chuyện gì sao?” Chiến Thiên Minh có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn Phó Thi Dao. Mặc dù nói dung mạo nha đầu này đẹp như thiên tiên, hơn nữa tuyệt đối là mỹ nữ trong mỹ nữ. Thế nhưng, cái mặt nàng cứ xụ xuống như là mình thiếu nợ nàng mấy trăm triệu không trả, nhìn thực sự không thoải mái chút nào thà không nhìn còn hơn.
“Người bị người hạ độc.” Phó Thi Dao nói.
“Hả?” Chiến Thiên Minh sững sờ.
Mình bị người hạ độc?
Bị lúc nào?
Phó Thi Dao không muốn nợ ân tình của Chiến Thiên Minh, giải thích: “Trên người ngươi tỏa ra một loại khí tức khiến Yêu thú điên cuồng. Nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là bị người ta hạ xuống thất nhật dẫn yêu tán. Loại dược này cũng không có độc, nhưng người ăn vào nếu đến gần Yêu thú, sẽ để Yêu thú lâm vào trạng thái cuồng bạo. Sau bảy ngày, thuốc này hiệu lực sẽ tự động biến mất.”
Nghe vậy, Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra.
Thất nhật dẫn yêu tán?
Thời gian mình tham gia khảo hạch trưởng thôn, cũng vừa vặn là bảy ngày.
Lẽ nào, lúc ở Nam Thanh thôn thì bị người hạ dược?
Còn có...
Người ăn vào thuốc này, nếu đến gần Yêu thú sẽ để Yêu thú lâm vào trạng thái cuồng bạo...
Lẽ nào, cha mẹ mình bị hại chết bởi loại thuốc này?
Giật mình bừng tỉnh, Chiến Thiên Minh trong lòng rốt cược hiểu ra một phần nguyên nhân cái chết của phụ mẫu.
Hắn cấp tốc hồi tưởng lại sự tình lúc trước.
“Rượu!”
Trong giây lát, Chiến Thiên Minh nhớ tới bình rượu dùng trong tế tự.
Rượu kia, nhất định bị người động tay động chân.
Mà người muốn mình chết nhất, phỏng chừng chỉ có Trương Dụng, Vương Tự Chân cùng thê tử Trương Thẩm, còn có Vương Man.
Bốn người này là hiềm nghi to lớn nhất.
Ngay khi Chiến Thiên Minh âm thầm suy nghĩ thì một thứ gì đó bay tới chỗ hắn.
Chiến Thiên Minh theo bản năng tiếp lấy.
Vật kia là Phó Thi Dao ném tới.
Ném xong vật đó, Phó Thi Dao gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, nói: “Đây là Bách Hoa Ngọc Lộ Đan, sau khi ăn vào, sẽ tỏa ra một mùi thơm đồng thời tăng lên tu vi của ngươi, còn có thể đem luồng khí tức kia trên người ngươi ẩn giấu đi. Như vậy, những Yêu thú kia sẽ không bị hấp dẫn mà cuồng bạo nữa.”
Làm xong tất cả những thứ này, Phó Thi Dao rốt cục cảm thấy mình không nợ nần Chiến Thiên Minh cái gì nữa.
Nàng cũng không muốn nợ ân tình cái loại người giết người điên cuồng này.
Chiến Thiên Minh đem suy nghĩ trong lòng tạm thời lắng xuống, hướng về phía Phó Thi Dao nhếch miệng cười nói: “Ngươi quan tâm ta như thế, có phải có ý đồ gì với ta không?”
“Ngươi...”
Phó Thi Dao tức giận đến đỏ cả mặt.
“Từ trước tới nay chưa từng thấy có người không biết xấu hổ như ngươi, quỷ mới có ý đồ với ngươi đây.”
Phó Thi Dao nhếch lên môi đỏ, một bộ tức giận.
“Này này này...” Chiến Thiên Minh trên mặt vẻ mặt hết sức gắng gượng nói: “Lời ta nói không phải có ý như vậy. Lẽ nào, ngươi không muốn để ta dùng con Yêu Lang này chở ngươi một đoạn đường? Nơi đây hoang sơn dã lĩnh, trời lại sắp tối rồi, ngươi không phải là muốn qua đêm ở đây chứ?”
Phó Thi Dao ngẩn ra, trong lòng kinh ngạc không ngớt.
“Ngươi... Ngươi nói ý đồ, lẽ nào chính là chỉ cái này?”
“Đương nhiên là thế rồi, không phải vậy thì ngươi cho rằng là cái gì?” Chiến Thiên Minh đàng hoàng trịnh trọng trả lời, sau đó, càng giả vờ ra vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào, ngươi chỉ ý đồ không phải cái này? Vậy đó là cái nào?”
Nói xong, Chiến Thiên Minh còn làm bộ như đang nhìn thấy nữ sắc lang.
“Ta... Ta chỉ ý đồ đương nhiên chính là cái này à. Là ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Phó Thi Dao mặt có chút đỏ lên, nàng vội vã xoay người, sợ Chiến Thiên Minh trông thấy dị dạng trên mặt nàng.
Chiến Thiên Minh trong lòng đã cười phiên thiên.
Trêu chọc mỹ nữ dị giới.
Thật sảng khoái à!
Nhìn dáng vẻ xấu hổ như không có cái lỗ nào để chui của Phó Thi Dao, Chiến Thiên Minh cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, nhếch miệng nở nụ cười.
“Nếu là vậy thì đi lên nhanh một chút đi.”