Dịch: Sylvesta
Ác Lang Cốc.
Một quang cảnh đầy tiêu điều.
Lối vào hang, mấy cỗ bạch cốt động vật nằm ngổn ngang từng bãi ở nơi đó, mặt trên không có một mảnh thịt.
Mấy đầu dã lang phổ thông kích cỡ tương đương một con nghé.
Hung khí mười phần.
“Ô ô...”
“Ô ô...”
Nhìn thấy Hỏa Diễm Hồng Tinh xuất hiện, mấy đầu đại dã lang cúi đầu mau chóng chạy trốn, trên người lệ khí biến mất không còn tăm tích.
Trước mặt Yêu thú, coi như là Cửu phẩm hung thú, cũng không dám tùy tiện.
Trên người Hỏa Diễm Hồng Tinh tỏa ra từng đợt khí tức Yêu thú kinh khủng, hung thú không thể không thần phục đào tẩu.
Nhìn sơn cốc tiêu điều này, Chiến Thiên Minh giơ tay chỉ vào trong.
“Đi vào.”
“Hống!!”
Theo Chiến Thiên Minh ra lệnh, Hỏa Diễm Hồng Tinh không chút do dự mà xông vào Ác Lang Cốc.
Tựa hồ, Hỏa Diễm Hồng Tinh cũng biết chủ nhân của mảnh lãnh địa này là một con Yêu Lang.
Thế nhưng, nó căn bản không sợ.
Đầu Yêu Lang kia bất quá là nhất phẩm đỉnh cao Yêu thú, đối với nó mà nói, giết chết còn không phải là việc nhỏ như con thỏ?
Sâu trong Ác Lang Cốc.
Một con cự lang toàn thân lông dài màu bạc đứng lên.
Lông sói như những những chiếc cương châm dài hai thước.
Lúc cự lang đứng dậy nó cao như một tòa lâu tháp, thân hình uy vũ, hung hãn, chân sói tráng kiện như trụ, móng vuốt sắc bén như nhận, càng quái dị chính là nó có ba cái đuôi như roi thép.
Tam Vĩ Lôi Lang!
Tồn tại cấp bá chủ bên trong cốc này.
Vô cùng mạnh mẽ.
Tam Vĩ Lôi Lang nhẹ nhàng xoay cặp mắt sắc bén như chứa lôi mang một cái, nhìn thật chặt phương hướng cốc khẩu, trong miệng phát ra từng tiếng hú dài.
“Ô...”
Một tiếng sói tru vang vọng toàn bộ hang, tựa như một vị quân vương đang kêu gọi quân đội, tràn ngập khí tức vương giả thô bạo.
Không mất bao lâu thời gian, khắp nơi trong Ác Lang Cốc đều vang tiếng sói tru.
“Ô...”
“Ô...”
“Ô...”
Tiếng sói tru vang vọng không ngớt.
Ở bên trong một cái khe núi chật hẹp, Lưu Vũ thương thế đầy người, cầm trong tay một cây côn gỗ, mộc côn này dùng để gõ những móng vuốt sói luôn lăm le quào vào trong khe hòng phân thây hắn.
“Hả?”
“Bầy sói lui?”
Lưu Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn ngoài động.
Một đầu sói cũng không có.
Làm sao có khả năng?
Lưu Vũ căn bản không tin tưởng đây là sự thật, hắn đối với bản tính gian ác của những con sói kia đã quá rõ ràng, bọn nó chưa thành công ăn được mình thì sẽ không bao giờ từ bỏ.
Trừ phi...
Bỗng nhiên, Lưu Vũ nghĩ đến một khả năng.
Triệu hoán!
Lang Vương triệu hoán.
“Tiếng sói tru lúc đầu kia, nhất định là từ Lang Vương phát ra.”
“Lẽ nào là Thiên Minh xông tới?”
Lưu Vũ chau mày, thần sắc phức tạp mà nhìn phía ngoài sơn động.
Mình có nên ra khỏi sơn động này hay không?
“Khốn nạn!”
“Ta đang suy nghĩ gì đấy?”
Đùng! Đùng!
Lưu Vũ mạnh mẽ bóp hai bàn tay.
“Ta lén lút chạy ra ngoài, không phải là vì nói cho Thiên Minh phải cẩn thận Trương Dụng cái lão già khốn nạn kia sao? Hiện tại, lại bởi vì sợ bầy sói mà trốn ở chỗ này, đây coi là gì? Ta quả thực quá hỗn trướng rồi!”
Mạnh mẽ cắn răng một cái, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn phía ngoài sơn động.
Đi ra ngoài!
Cho dù chết, cũng phải đem tin tức truyền cho Chiến Thiên Minh, để Chiến Thiên Minh nhất định phải cẩn thận.
Không có ai so với Lưu Vũ rõ ràng hơn bộ mặt thật của Trương Dụng.
Hắn không cách nào quên tình cảnh đó.
Lúc đó, hắn cùng Mộc Hải cùng đi tới từ đường, chuẩn bị kiểm tra rượu dùng cho tế tự chuẩn bị cho Chiến Thiên Minh một chút, chính là sợ Trương Dụng cái tên hỗn đản này sẽ cho thuốc xổ gì đấy vào bên trong, thế nhưng...
Bọn họ lại nhìn thấy gương mặt khác của Trương Dụng.
Đó hoàn toàn là một gương mặt khác.
Trương Dụng, vốn là một cái hàng giả!
Người này giả trang thành Trương Dụng rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn có ý đồ gì?
Trương Dụng thật sự lại ở nơi nào?
Hai người hoàn toàn sửng sốt.
Cũng chính lúc đó, bọn họ hai người bị Trương Dụng giả phát hiện.
Mộc Hải đẩy hắn vào trong một góc khuất sau đó xoay người chạy trốn, đem Trương Dụng giả dẫn đi.
Mà hắn thì lại nghĩ biện pháp vào núi tìm kiếm Chiến Thiên Minh.
Nhưng mà không nghĩ tới lại bị bầy sói nhìn chằm chằm, cuối cùng bị ép vào trong cái sơn động chật hẹp này.
Nếu không phải bởi vì lối vào hang núi này khá là chật hẹp, những dã lang thân hình to như con nghé kia căn bản không vào được, hắn phỏng chừng mình sớm đã trở thành thức ăn trong miệng bầy sói, thậm chí cũng đã hóa thành phân nướ© ŧıểυ bị thải ra ngoài, trở thành phân bón nuôi hoa cỏ cây cối rồi.
“Huynh đệ tốt, ngươi cũng không nên có chuyện à!”
Lưu Vũ kéo thân thể đầy rẫy vết thương, chạy theo sau bầy sói.
Đột nhiên.
Một người đàn ông trung niên thân cao ước chừng hai thước xuất hiện.
Nam tử kia sắc mặt lạnh lẽo.
“Lưu Vũ, ngươi đây là muốn đi đâu à?” Người đàn ông trung niên âm trầm hỏi.
Lưu Vũ đột nhiên ngẩn ra, chăm chú nhìn trung niên nam tử kia.
“Ngươi...”
Lưu Vũ hoảng rồi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở đây lại đụng phải Trương Dụng giả.
Một bên khác.
Chiến Thiên Minh ngồi ở trên đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh, không kiêng dè chút nào nhảy vào trong Ác Lang Cốc.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Đất rung núi chuyển.
Hỏa Diễm Hồng Tinh thân hình to lớn quá mạnh mẽ.
Đi tới chỗ nào, nơi ấy đều rung chuyển.
Ầm!
Một chưởng vỗ ra, một con dã lang chưa kịp chạy trốn trực tiếp bị hất bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào vách núi, máu thịt be bét.
“Leng keng...”
Kinh nghiệm lại tới tay, còn có nguyên liệu nấu ăn cùng da lông.
Hỏa Diễm Hồng Tinh căn bản không có dừng lại, tiếp tục sải bước thâm nhập vào bên trong sơn cốc.
“Ô... Ô...”
“Ô... Ô...”
Dần dần, bắt đầu xuất hiện một lượng lớn bầy sói.
Những bầy sói kia tập trung cùng nhau, chặn một con đường ắt phải đi qua ở sâu trong sơn cốc, nhẹ nhàng gầm nhẹ.
Vô số đôi mắt sói hung lệ, tất cả đều chăm chú nhìn Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh.
“Hống!”
Đột nhiên lại truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
Nhất thời, toàn bộ bầy sói điên cuồng vọt lên.
Hung hãn không sợ chết!
“Hống hống hống...”
“Hống hống hống...”
Nhìn bầy sói điên cuồng vọt tới, Hỏa Diễm Hồng Tinh không chút sợ hãi, cự quyền ầm ầm nện lên ngực, rung ra từng đoàn từng đoàn hỏa diễm, sau đó miệng to bỗng nhiên mở ra, tiếng gầm gừ như sét đánh đãng trùng thiên, truyền đến tận phía chân trời.
“Hống!!”
Hô địa!
Hỏa Diễm Hồng Tinh vung cự chưởng, quét ngang tất cả.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Dã lang liên tiếp bị đánh bay.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Trong đầu Chiến Thiên Minh, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng.
Kinh nghiệm tăng, tăng, tăng và tăng lên một cách chóng mặt.
Dã lang phổ thông đủ sức xé nát một con trâu, thế nhưng, hàm răng sắc bén kia cắn vào trên người Hỏa Diễm Hồng Tinh, lại chỉ có thể cắn ra vết thương nho nhỏ, từng cái răng sắc nhọn ngay cả cắn sâu vào một centimet cũng không được, đối với Hỏa Diễm Hồng Tinh mà nói không có lấy một cảm giác đau thậm chí là nhột nào.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Hỏa Diễm Hồng Tinh một bên quét bay những dã lang kia, một bên tiếp tục thâm nhập vào sâu trong Ác Lang Cốc.
“Hống hống hống...”
“Hống hống hống...”
Bầy sói hoàn toàn là ‘người trước ngã xuống người sau tiến lên’, hung hãn không sợ chết.
Xông lên!
Không ngừng mà xông lên!
Từng con từng con dã lang xông nhào mà tới, mở ra cái miệng như bồn máu, lộ từng cái răng nanh sắc bén, mạnh mẽ cắn về phía Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Hơn nữa, còn có dã lang nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh ngồi ở trên đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Hô địa!
Một đầu Dã Lang mượn lợi thế núi, ba lần chuyển nhảy, nhảy lên thật cao.
Cái miệng lớn như chậu máu bỗng nhiên mở ra, hướng về Chiến Thiên Minh tức giận cắn tới.
“Hống!”