Chương 25: Bách Thú Tuyệt Sát

Dịch: Sylvesta

“Ha ha...”

“Không tồi, không ngờ lại có chuyện tốt như thế.”

Chiến Thiên Minh thoải mái mà cười.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi ngự thú sư đạt đến cấp một, lại còn tặng thêm một cái kỹ năng chức nghiệp.

Mở ra.

Kỹ năng: Bách Thú Tuyệt Sát. (Thượng phẩm)

Đẳng cấp: Nhất trọng

Độ thuần thục: 0/100

Tiêu hao chân nguyên: 50

Miêu tả: Một quyền xuất ra, như bách thú cùng tiến, uy lực mạnh mẽ, quyền có thể đoạn kim liệt thạch. Sau khi tu luyện Bách Thú Tuyệt Sát đến cửu trọng đại viên mãn thì đẳng cấp ngự thú sư đồng thời cũng tăng lên tới cấp năm, kỹ năng có thể đột phá thành: Thiên Thú Tuyệt Sát.

Chiến Thiên Minh mắt tỏa sáng.

Kỹ năng còn có thể đột phá?

Nếu đã có Thiên Thú Tuyệt Sát thì hẳn là còn có đẳng cấp cao hơn Vạn Thú Tuyệt Sát?

Thậm chí còn có thể lợi hại hơn?

Chiến Thiên Minh có chút chờ mong, bất quá, hiện tại thì không có cách nào biết được.

Dù sao, Bách Thú Tuyệt Sát hắn cũng chỉ mới vừa thu được.

“Chức nghiệp phối hợp với kỹ năng, trước đây chưa từng gặp phải chuyện tốt như vậy. Nhìn giới thiệu thì rất có thể khi kỹ năng này tiếp tục phát triển, thật sự có thể thu được Chí Tôn cấp võ kỹ rất trâu bò đây.” Chiến Thiên Minh cười.

Tuy đã nắm giữ một Chí Tôn cấp võ kỹ là Kháng Long Hữu Hối, nhưng loại đồ tốt này, chẳng có ai ngại nhiều. Chiến thiên Minh cũng vậy

Chí Tôn cấp võ kỹ, càng nhiều càng tốt.

Bách Thú Tuyệt Sát đẳng cấp cũng chẳng cao hơn mấy loại như Cửu Long quyền, thế nhưng, Chiến Thiên Minh vẫn quyết định chủ tu Bách Thú Tuyệt Sát.

Bất quá việc này trước tiên cứ thong thả đã.

Chiến Thiên Minh đem xích mao thố đã thuần phục ném lên mặt đất, lại đem con xích mao thố lúc trước lấy ra.

Cứ như vậy, tiếp tục ngự thú.

Một lần...

Mười lần...

Hai mươi ba lần.

“Leng keng!”

“Ngự thú thành công, độ thuần thục tăng cường 3 điểm.”

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh, ngự thú sư đẳng cấp tăng lên cấp hai.”

“Kiểm tra.”

Nghề nghiệp: Ngự thú sư

Đẳng cấp: Cấp 2

Độ thuần thục: 0/1000

Thăng cấp, độ thuần thục cần thiết lập tức tăng lên gấp mười lần.

Chiến Thiên Minh cũng không để ý, không phải là 1 ngàn điểm độ thuần thục sao? Tiếp tục bắt dã thú khác đến thuần phục là được rồi.

“Leng keng.”

“Ngự thú thành công, độ thuần thục tăng cường 2 điểm.”

“Leng keng, ngự thú thất bại...”

“Leng keng...”

Dần dần, phía sau Chiến Thiên Minh bắt đầu có một đám dã thú đi theo.

Nào là xích mao thố, bát nhĩ thanh thử, ngưu giác trùng...

Kết bè kết lũ.

Những dã thú mà thời gian ngự thú sắp kết thúc, thì lại bị Chiến Thiên Minh lần thứ hai khống chế.

Chân nguyên không còn?

Đả tọa tu luyện Quy Nguyên Quyết.

Hồi phục đầy.

Tiếp tục ngự thú.

Đồng thời, Chiến Thiên Minh còn khống chế những dã thú kia đi công kích dã thú khác, thậm chí là vây gϊếŧ hung thú.

Sau khi đánh gϊếŧ, hắn còn có thể thu được thêm điểm kinh nghiệm.

Một ngày đầy phong phú đi qua rất nhanh.

Ngày thứ hai.

Tiếp tục ngự thú...

Ngày thứ ba.

Tiếp tục ngự thú...

Đảo mắt, đã qua chín ngày.

Nhìn 100 đầu dã thú phía sau, trong đó còn có mười mấy con là hung thú.

Đặc biệt là một con Hồng Tông Hỏa Lang.

Đó là Cửu phẩm hung thú à.

Vì thuần phục nó, Chiến Thiên Minh phải dằn vặt ròng rã suốt hai ngày thời gian, chịu không ít vết

thương, cuối cùng mới thành công.

Mở ra hệ thống.

Nghề nghiệp: Ngự thú sư

Đẳng cấp: Cấp 4

Độ thuần thục: 12/100000

Muốn tăng thêm một cấp nữa, cần mười vạn điểm độ thuần thục.

Lại thêm một cấp, phỏng chừng cần tới trăm vạn điểm.

Chiến Thiên Minh biết trong thời gian ngắn đã không thể tiếp tục tăng lên đẳng cấp ngự thú sư.

Mà Tứ cấp ngự thú sư muốn thuần phục nhất phẩm Yêu thú, tỷ lệ thành công không vượt quá 5%.

Tính toán một chút tỷ lệ thành công, Chiến Thiên Minh lại đưa mắt nhìn về phía 100 con dã thú cùng hung thú tạo thành bầy đàn.

Trải qua thời gian mấy ngày nay, hắn đã làm rõ.

Nắm giữ Bách Thú Tuyệt Sát, hắn nhiều nhất chỉ có thể đồng thời khống chế được trăm con.

Nhiều một con cũng không được.

Lập tức phải trở về thôn rồi, những dã thú này cũng không thể thả đi được. Quá lãng phí!

Đây đều là kinh nghiệm à.

Răng rắc!

Nắm đấm nắm chặt.

“Bách Thú Tuyệt Sát!”

Ầm ầm!

Một đấm xuất ra, như bách thú cùng tiến.

Những dã thú cùng hung thú bị Chiến Thiên Minh thuần phục, ngay cả một chút phản kháng cũng không có, trong nháy mắt bị đánh chết.

“Leng keng...”

“Leng keng...”

“Leng keng...”

“...”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng trong đầu.

“Hả?”

Chiến Thiên Minh sững sờ.

Bách Thú Tuyệt Sát lúc nào trở nên lợi hại như vậy?

Mấy dã thú cùng hung thú khác thì cũng thôi đi nhưng mà ngay cả Cửu phẩm hung thú cũng chỉ cần một quyền là đánh chết!

“Không đúng.”

Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.

Coi như là sử dụng tới Kháng Long Hữu Hối nhị trọng, cũng không thể đạt đến hiệu quả như vậy.

Dù sao, đây cũng là Cửu phẩm hung thú à!

“Leng keng!”

“Bách Thú Tuyệt Sát gϊếŧ hết tất cả bách thú, đồng thời trong vòng một canh giờ, tỷ lệ thành công ngự thú tăng lên tới trăm phần trăm, cho đến khi kí chủ thành công ngự thú một lần thì hiệu quả biến mất. (Chú thích: Đối với tam phẩm Yêu thú trở xuống hữu hiệu), hoặc là sau một canh giờ, hiệu quả cũng biến mất.”

Ngay khi Chiến Thiên Minh nghi hoặc, thanh âm nhắc nhở của hệ thống truyền đến.

“Ha ha...”

“Thì ra là như vậy.”

“Được!”

Chiến Thiên Minh mừng lớn, thực sự rất vui vẻ.

Như vậy, muốn ngự thú thành công đầu Yêu Lang trong Ác Lang Cốc kia, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

“Hừ!”

“Trương Dụng?”

“Nếu để cho ta tra ra thật là ngươi giở trò quỷ, ngươi cứ rửa sạch sẽ cái mông chờ xem.”

“Ta không bạo cho cúc hoa ngươi tỏa ra như hoa loa kèn mới là lạ.”

Chiến Thiên Minh bắt đầu trở về.

Hắn đã nắm giữ thực lực thất tinh Võ Đồ.

Những ngày gần đây, hắn hầu như không dám chợp mắt, thời khắc nào cũng liều mạng tăng lên thực lực.

Ngoại trừ ngự thú, đồng thời cũng đánh gϊếŧ rất nhiều dã thú cùng hung thú.

Đương nhiên, có một ít là hắn điều khiển dã thú cùng hung thú gϊếŧ chết, nhưng kinh nghiệm vẫn như cũ thuộc về hắn.

Hơn nữa, vừa nãy trong chớp mắt đánh chết bách thú, lại đạt được không ít điểm kinh nghiệm.

Không làm vậy, thì hắn thật không có cách nào tăng thực lực lên tới thất tinh Võ Đồ.

Nam Thanh thôn.

Người trong thôn đã chuẩn bị kỹ càng vật phẩm tế tự, tất cả đều chất đống chỉnh tề ở trong từ đường.

Mọi người đã rời đi.

Trương Dụng một thân áo bào tro một mình xuất hiện trước những vật phẩm tế tự kia.

“Hừ!”

“Nhiều ngày như vậy, Vương Tự Chân thằng ngốc kia vẫn chưa về, phỏng chừng đã chết ở trong tay Chiến Thiên Minh rồi?”

“Hừ! Thật là một phế vật vô dụng.”

Trong miệng hừ nhẹ, trên mặt Trương Dụng không có nửa điểm sắc mặt giận dữ.

Có, chỉ là châm biếm.

Thân phận của hắn, cũng không phải Trương Dụng thật sự, chỉ là đeo một tấm mặt nạ da người mà thôi.

Trương Dụng chân chính, ở thời điểm hắn phụng mệnh đến Nam Thanh thôn ẩn núp thì cũng đã bị

hắn gϊếŧ.

Lấy ra một bao thuốc bột, Trương Dụng đem đổ vào rượu dùng cho tế tự chuẩn bị cho Chiến Thiên Minh.

Lắc đều rồi để lại chỗ cũ.

“Hừ hừ, Chiến Thiên Minh?”

“Ha ha... Ta chờ xem ngươi ngày mai làm sao kích phát huyết mạch lực đây?”

“Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.”

Xẹttt!

Trương Dụng kéo tấm mặt nạ da người xuống khỏi mặt, cầm trong tay.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt nạ này.

“Qua ngày mai, ta không cần tiếp tục mang tấm mặt nạ này nữa.”

“Ha ha...”

Trương Dụng vui vẻ cười to.

Nhiệm vụ của hắn, rốt cục sắp hoàn thành.

Đột nhiên!

Trương Dụng thần sắc cứng lại.

“Ai?”

“Lăn ra đây cho ta!”

Bang bang loảng xoảng!

Phía ngoài từ đường truyền đến một trận tiếng tạp vật đổ vỡ.

Trương Dụng vội vã mang theo mặt nạ da người.

Hô, Trương Dụng bước chân hơi động, xuất hiện ở ngoài từ đường.

Cách đó không xa, một đạo thân ảnh cuống quít bỏ chạy.

Nhìn thân ảnh kia, Trương Dụng trong mắt dần dần xuất hiện một tia âm lãnh.

Sát ý, lặng lẽ tràn ra.

“Hừ!”

“Nếu ngươi đã thấy, vậy thì tuyệt không thể lưu ngươi sống trên cõi đời này.”

Hô, Trương Dụng đuổi tới.