Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 11: Phong phạm phản diện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Sylvesta

Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây.

Vèo vèo vèo...

Mười mấy khối phi thạch, liên hoàn bắn ra.

Phốc phốc phốc...

“Dát! Dát...”

Một con mao trư so với lão hổ còn lớn một chút, tám cái răng sắc nhọn như hắc thiết, phẫn nộ gào thét, cặp mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm thân ảnh linh hoạt cách đó không xa, lỗ mũi tỏa ra hai luồng bạch khí thô to.

“Kháng Long Hữu Hối!”

Ầm ầm ầm!

Chiến Thiên Minh Cửu Long bộ nhanh chóng chạy tới, một chưởng vỗ vào người Mao Vĩ Bát Xỉ Trư đem nó oanh kích ra xa.

Sinh lực trong nháy mắt hao tổn 1823 điểm.

Không được, Mao Vĩ Bát Xỉ heo còn hơn 3,400 điểm sinh mệnh.

Mà chân nguyên của mình chỉ còn lại 125 điểm, chỉ đủ triển khai một lần Kháng Long Hữu Hối.

Hừ! Vậy thì lại một chưởng!

“Kháng Long Hữu Hối!”

“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực.”

Chiến Thiên Minh vui vẻ.

Bạo phát thật đúng thời điểm.

Chưởng lực mạnh mẽ mà hùng hồn bay tứ tung mà ra, long ảnh trong suốt gầm thét lên nhào ra ngoài.

Ầm ầm ầm!

Một chưởng, tạo ra khoảng 3700 điểm thương tổn.

Sau khi Mao Vĩ Bát Xỉ Trư phẫn nộ rên một tiếng, rốt cục ngã trên mặt đất.

Ầm ầm!

Mặt đất ầm ầm vang vọng, lá khô bị chấn động đến mức bay tán loạn lên.

“Hô... Rốt cục gϊếŧ chết.”

Chiến Thiên Minh thở dài một cái, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra ý mừng.

Nếu như vừa này đánh không xong thì chỉ có thể chạy trốn.

Mao Vĩ Bát Xỉ Trư, chính là lục phẩm hung thú.

Coi như một đội săn bắt gặp gỡ cũng phải bỏ chạy ra xa, không dám tùy ý trêu chọc, trừ phi là một đội mười, mười hai người mới có thể thử một chút, nhìn xem có thể bắt gϊếŧ được nó hay không. Một con hung thú như vậy lại ngã dưới chân của mình.

Xem ra, Chí Tôn Long Thần hệ thống mang đến ưu thế thực sự là rõ ràng.

Chiến Thiên Minh thật cao hứng, cảm giác rất sảng khoái.

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh gϊếŧ Mao Vĩ Bát Xỉ Trư, thu được 530 điểm kinh nghiệm, thịt heo một phần, răng heo tám cái, lông vĩ một cái, 1 điểm giá trị thuộc tính.”

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp làm ngũ tinh Võ Đồ, thu được 1 điểm giá trị thuộc tính.”

“Ha ha... Thăng cấp, rốt cục thăng cấp.”

Vất vả suốt một ngày, rốt cục lên tới ngũ tinh Võ Đồ, Chiến Thiên Minh trên mặt nở nụ cười ngây ngốc.

Trải qua thực chiến đúng là còn kích thích hơn gấp vô số lần so với chơi game.

Chiến Thiên Minh kiểm tra túi trữ vật một chút.

Thịt chuột 3 phần, thịt thỏ 1 phần, thịt hoẵng 2 phần, thịt heo 1 phần, thỏ sống 1 con, da thỏ 1 tấm, răng heo 8 cái, lông vĩ 1 cái.

Thu hoạch cũng không tệ lắm.

Chiến Thiên Minh thuận tiện nhìn một chút điểm thuộc tính.

19 điểm.

Thêm, tất cả đều thêm vào công kích đi.

Trong nháy mắt, công kích từ 45 điểm tăng lên tới 64 điểm.

Trong khi đó phòng ngự, chỉ có 10 điểm đáng thương.

Chiến Thiên Minh thuận tiện kiểm tra một thoáng, khi hắn dùng cành cây làm ám khí thì công kích sẽ lên tới 66 điểm, mà dùng cục đá làm ám khí thì công kích sẽ tăng lên đến 76 điểm, nói cách khác, cành cây sẽ tăng cường 2 điểm công kích, cục đá sẽ tăng cường 12 điểm công kích.

Nếu đổi thành loại hình phi đao, công kích nhất định sẽ tiếp tục tăng cường.

Cái này tốt.

Dù sao, mình cũng nắm giữ chức nghiệp Luyện Khí Sư.

Đến thời điểm đó luyện chế một đống cực phẩm ám khí, ai dám trêu mình, trực tiếp bạo cho cúc hoa hắn nở ra không ngừng.

Nghĩ tới đây, Chiến Thiên Minh cả người không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn thay những người sắp bị bạo cúc hoa mà cảm thấy sợ sệt à.

Hiện tại, trong vòng sáu mươi mét, bất luận là đồ vật gì cũng khó trốn khỏi ám khí của hắn công kích.

Cửu Long phiêu đẳng cấp đã tăng lên tới lục trọng.

Cửu Long bộ đẳng cấp cũng tăng lên tới ngũ trọng.

Đáng tiếc, Kháng Long Hữu Hối độ thuần thục mới đến 54, khoảng cách 10000 điểm còn kém rất nhiều à.

Chí Tôn cấp võ kỹ, đúng là khó thăng cấp.

Ngoài ra, Chiến Thiên Minh còn đào được vài cây dược thảo phổ thông, đem chức nghiệp luyện dược sư cũng kích hoạt rồi.

“Về nhà.”

Thật cao hứng, Chiến Thiên Minh một lần nữa kiếm về cái gùi đeo trên lưng, đi về phía Nam Thanh thôn.

Trở lại cửa thôn, Chiến Thiên Minh chú ý quan sát một thoáng.

“Ồ, đám người Vương Man kia lại không có ở đây chặn ta? Thật đúng là một chút dáng vẻ của nhân vật phản diện cũng không có.” Biểu thị sự khinh thường, Chiến Thiên Minh nhún vai một cái, nhàm chán hướng về bên trong thôn.

Đi một đoạn, hắn đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng.

“Thật tĩnh lặng a, đến ngay cả một tiếng chó sủa cũng không có.”

Yên tĩnh khác thường như này, tuyệt đối có vấn đề.

Chiến Thiên Minh đi ngang qua cửa nhà Lý lão nhị khẽ chú ý quan sát, Lý lão nhị kia giống như lão hổ vậy, ngày thường hung hăng hôm nay lại như con mèo con, con đại hoàng cẩu của lão thì nằm nhoài trong chuồng, bộ dáng sợ đến mức không dám ra ngoài.

Chiến Thiên Minh không khỏi hơi nhíu nhíu mày.

Chuyện gì xảy ra?

Trong thôn xảy ra chuyện gì?

Khoan đã...

Thời điểm mình đi vào thôn, thật giống như nhìn thấy xa xa trên quảng trường có một ít lều vải, đó là làm cái gì?

Chiến Thiên Minh chạy đến quảng trường nơi ấy.

Nhìn một cái.

Quân trướng!

Bên ngoài những cái lều kia đều dựng một cây gậy thẳng đứng, mỗi cái cao tới ba trượng, trên đỉnh mang theo một mặt tinh kỳ hình tam giác, mặt trên thêu một con mãnh hổ bốn mắt hai cánh, bên cạnh còn thêu hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua hình như là ‘Lâm Thượng’. Hơn nữa, ở phía ngoài lều, còn có vài binh lính mặc hắc giáp, cầm trong tay trường thương đứng gác.

Lẽ nào là quân đội Lâm Thượng Quận?

Quân đội nhập trú Nam Thanh thôn, đây là đại tin tức trăm năm khó gặp à.

Nhưng mà không biết họ đến đây làm gì?

Lắc lắc đầu, một bộ việc không liên quan tới mình, Chiến Thiên Minh hướng về nhà mình đi tới.

Về đến nhà, nhóm lửa, bắc nồi, châm nước.

Chiến Thiên Minh đem 3 phần thịt chuột lấy ra, phối hợp với vài cây dược thảo vừa hái được, bỏ vào trong nồi.

Hầm thuốc.

Ba phần thịt chuột cũng không nhỏ à, mỗi một phần cũng lớn như tiểu cẩu rồi, hơn nữa chất thịt tươi mới, ăn vào mỹ vị ngon miệng.

Ba phần, đầy đủ ăn.

Còn có thể dư lại.

“Hầm xong thì cho Mộc tam thúc, còn có Cẩu Đản cũng đưa một ít đi qua.” Chiến Thiên Minh lầm bầm lầu bầu.

Mộc tam thúc cùng Cẩu Đản là hai người trong thôn đối xử tốt nhất đối với Chiến Thiên Minh.

Tuy rằng mẹ Cẩu Đản có chút bụng dạ hẹp hòi, còn có chút xem thường Chiến Thiên Minh, nhưng Cẩu Đản lại thật lòng coi Chiến Thiên Minh làm huynh đệ.

Đang hầm, Chiến Thiên Minh đột nhiên nghe được phía ngoài phòng truyền đến một trận âm thanh tất tất tác tác, không khỏi nhếch miệng lên.

“Hừ hừ, Vương Man, ngươi tiểu tử này rốt cục có chút phong phạm của nhân vật phản diện.”

Duỗi ra hai ngón tay, Chiến Thiên Minh nhặt lên một cành cây đang cháy.

Đến bên cửa sổ, ló đầu vừa nhìn.

Quả nhiên là Vương Man tiểu tử kia.

Vương Man lén lén lút lút, tay phải nhấc theo một vại nước, tay trái bóp mũi lại, hiển nhiên trong thùng gỗ không phải vật gì tốt.

Vèo!

Cành gỗ mang theo tia lửa đột nhiên bắn ra.

Phốc!

Trúng ngay giữa trán Vương Man.

“À!”

Vương Man kêu to một tiếng, thùng nước trong tay bị hắn ném lên cao.

Hô, nước bẩn trong thùng đều đổ ra tưới vào người Vương Man.

Ầm.

Vại nước cũng theo đó chụp vào đầu Vương Man.

Nhìn Vương Man ngây ngốc đứng tại chỗ, Chiến Thiên Minh không nhịn được phình bụng cười to.

“Ha ha...”
« Chương TrướcChương Tiếp »