Thiển Ly chớp mắt một chút, cả người cứng đờ nhìn đối phương cười cười, sau đó, nâng bước, lui về sau, lui về sau.
Mẹ nó, gần quá, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Lui về sau vài chục bước mới dừng lại, lúc này Thiển Ly mới có thời gian đánh giá tình huống trước mắt.
Nam nhân, một nam nhân, một nam nhân bị trói.
Chỉ thấy mái tóc đen dài của hắn rối tung, máu loãng chầm chậm nhỏ giọt dọc theo ngọn tóc, có vài sợi tóc dán trên trán, che mất nửa con mắt của hắn. Quanh mắt hắn đều là ma văn màu đen, giương nanh múa vuốt trông rất dữ tợn, khiến người ta không thể thấy rõ khuôn mặt. Máu đỏ uốn lượn trên mặt hắn từ từ chảy xuống, nhìn thấy mà ghê người.
Chân mày sắc bén như kiếm, mũi thẳng, môi mỏng không chút huyết sắc, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ như vậy, nhưng khi hợp cùng một chỗ thì lại tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm tàn khốc không dám nhìn thẳng.
Trên người hắn mặc trường bào màu đen đã rách nát không chịu nổi, lộ ra vô số vết thương, lại nổi bật thân thể to lớn cường tráng.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, theo cơ ngực và cơ bụng chảy xuống, từ từ lẫn vào trong đất……
Trong một thoáng, Thiển Ly cảm thấy miệng lưỡi đều trở nên khô đắng. Hình ảnh này, quả thực kí©h thí©ɧ mỹ cảm, khiến cho mặt đen tối nhất trong lòng nàng bắt đầu rục rịch. Nghĩ đến cảnh đi lên vung tay đánh hắn một roi, sau đó nhìn da thịt màu đồng cổ nở ra một đóa huyết hoa, cảm giác kia……
Tim Thiển Ly đột nhiên đập nhanh hơn.
Duỗi tay vỗ vỗ mặt mình, Thiển Ly thầm nghĩ, bình tĩnh bình tĩnh, đừng để nam nhân này quyến rũ, một bên mạnh mẽ di chuyển ánh mắt về phía khác.
Xích sắt màu vàng kim to bằng miệng chén quấn quanh người hắn, không, không phải xích sắt, là một loại phù chú đang chuyển động không ngừng, treo hắn lên giữa không trung. Phía sau có hai trụ ngọc đỏ rực, ánh sáng vàng rực tỏa ra giống như ngọn lửa cực nóng.
Đỏ và đen, băng cùng hỏa hoà lẫn vào nhau.
Rõ ràng là bị tra tấn vô cùng thảm hại, nhưng mặt nam nhân kia lại không thay đổi chút nào, giống như người chịu cực hình không phải hắn. Biểu cảm không thèm quan tâm như vậy, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Để Thiển Ly nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dụ hoặc, thị huyết, đúng là kí©h thí©ɧ người ta phạm tội mà.
“Huýt.” Thiển Ly nhịn không được huýt sáo một tiếng.
Nam nhân này, đúng là cực phẩm.
Sống ở mạt thế nhiều năm như vậy, cũng đã thấy qua không ít nam nhân, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai có thể khiến nàng chỉ liếc mắt một cái đã muốn tiến lên ăn sạch như vậy. Nam nhân này quả thật là một yêu tinh, yêu tinh đen tối, rất hợp khẩu vị của nàng.
Không ai để ý đến nàng. Nam nhân kia giống như không phát hiện ra Thiển Ly đang đứng trước mặt hắn, cũng không chú ý đến ánh mắt của Thiển Ly, thờ ơ lạnh lùng nhắm hai mắt lại.
Hắn còn sống hay đã chết?
Khóe môi Thiển Ly nâng lên thành một nụ cười nhạt, vấn đề này rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra một chút là được.
Bước lên vài bước, Thiển Ly duỗi tay sờ nhẹ khắp người hắn.
Rất trơn bóng, rất mịn màng. Cảm giác trên tay giống như khối pho mát tốt nhất, hòa với máu tươi đang chảy xuống kia, có mùi máu tanh, lại có chút dinh dính, càng khiến sức quyến rũ nam nhân của hắn tăng lên tột đỉnh, hại nàng lưu luyến quên phải buông tay.
Nam nhân này, nàng muốn.
“Sờ đủ chưa?” Trong lúc Thiển Ly sờ đến say mê, một đạo thanh âm lãnh khốc tới cực điểm đột ngột vang lên, cùng với hơi thở âm trầm lạnh như băng bao phủ cả người Thiển Ly.
Thiển Ly ngẩng đầu, nam nhân chưa rõ sống chết kia chậm rãi mở hai mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo nhìn nàng.
Trong nháy mắt, Thiển Ly cảm thấy không khí quanh thân đều bị đông cứng, giống như có một con mãnh thú đang chế ngự nàng, chỉ cần nàng vừa động thì sẽ lập tức thịt nát xương tan.