Editor: Lãng Nhược Y
Trong đại sảnh, Tiểu Khả còn chưa kịp tức giận, đã mở to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Thiển Ly. Nàng ta lại dám mở miệng muốn mua những dược liệu cực phẩm đó, lại còn mua nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng ta thực sự có nhiều tiền như vậy sao? Nếu có nhiều tiền như vậy thật, thì tại sao vừa rồi lại không đấu đến cùng, mà từ bỏ giữa chừng để nàng mua hết số dược liệu kia chứ?
A, nàng hiểu rồi, Cố Thiển Ly nói nàng là tên ngốc, nàng ta cố ý, nàng ta cố ý đấu với nàng, để nàng dùng giá cao mua số dược liệu rách nát đó. Nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ không có ai cho rằng nàng chèn ép Cố Thiển Ly mà nổi bật, ngược lại sẽ cười nàng là kẻ ngốc tiền nhiều, a a a, tức chết rồi.
“Thì ra là thế, hay cho một ả tiện tì.” Nghĩ thông điều này, Tiểu Khả giận dữ vỗ mạnh lên bàn trà bên cạnh. Chiếc bàn gỗ kia vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, ấm trà và bát trà phía trên cũng rơi xuống đất, vỡ nát.
“Sao thế, tức giận cái gì, là cảm thấy mình không mua nổi số dược liệu kế tiếp của ta, hay là hối hận vì đã mua số dược liệu vừa rồi? Cũng đúng, hơn bốn trăm vạn, chỉ sợ khi các ngươi đến kinh đô cũng không có bao nhiêu tiền, vừa mới phùng má giả làm người mập, có phải bây giờ đã đau lòng hối hận hay không. Ai, nghèo kiết hủ lậu cũng phải có tự giác của nghèo kiết hủ lậu, gà rừng vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng.” Yy. Thiển Ly ung dung uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Tiểu Khả.
Tiểu Khả lập tức hiểu được hàm ý trong cái liếc mắt kia, mày liễu dựng ngược, năm ngón tay cầm chặt bội kiếm bên hông.
Lưu Vân thấy vậy vội vàng vươn tay đè kiếm của Tiểu Khả, nhìn mắt Thiển Ly, sau đó nhỏ giọng nói với Tiểu Khả: “Nàng ta đang chọc giận muội.”
Tiểu Khả giận đến mức muốn phun lửa, nghe vậy vẫn duy trì tư thế rút kiếm tức giận nhìn Lưu Vân: “Có ý gì?”
Lưu Vân kéo người Tiểu Khả, thì thầm: “Ta cảm thấy nàng ta đang cố ý chọc giận muội. Vì sao lại cố ý chọc giận muội dưới tình huống này, muội phải ngẫm lại thật kĩ.”
Tiểu Khả biết Tam sư tỷ là người suy nghĩ chu toàn, Lưu Vân đã nói như thế, Tiểu Khả cũng cảm thấy hoài nghi, cuối cùng vẫn cắn răng kiềm chế lửa giận trong lòng, nhăn mày suy nghĩ.
Tuy lúc vừa bắt đầu Cố Thiển Ly cũng đối chọi gay gắt với nàng, nhưng không hề dùng lời cay độc nhục nhã bọn họ, bây giờ lại đột nhiên nói như thế, nàng ta có ý gì đây?
Chẳng lẽ……
Chẳng lẽ là……
A, nàng biết rồi, Cố Thiển Ly đang cố ý, nàng ta cố ý nói chuyện khıêυ khí©h như thế là muốn chọc giận nàng, sau đó khiến nàng động thủ. Nếu như vậy, nàng ta sẽ có cơ hội trốn vào đám đông hoảng loạn, mượn cơ hội bảo toàn mặt mũi.
Chắc chắn trên người Cố Thiển Ly không có tiền, nàng ta chỉ đang diễn "Không thành kế"*.
*Không thành kế: một sách lược nổi tiếng của Khổng Minh, dùng sự bình tĩnh của mình để đánh vào tâm lí quân địch, làm quân địch phán đoán sai mà tự rút lui. Nếu giải thích tỉ mỉ về sách lược này thì cần rất nhiều thời gian, nên mình không kể rõ, mọi người có hứng thú thì hãy tìm hiểu thêm, sự tích ấy cũng khá hay. Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại, mọi trang web khác đều là coppy không xin phép. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Khá khen cho một Cố Thiển Ly âm hiểm ngoan độc, thiếu chút nữa nàng đã bị nàng ta lừa.
Sau khi Tiểu Khả được Lưu Vân chỉ điểm, tâm tư xoay vần nửa ngày cuối cùng cũng hiểu ra, đút kiếm trở vào vỏ kiếm, sau đó lại ngồi xuống, nhìn Thiển Ly cười lạnh, tỏ vẻ ngươi muốn nói thì ngươi cứ tiếp tục nói, ta vẫn không tức giận.
Thiển Ly thấy vậy nhún nhún vai, cũng không mở miệng.
Đại sảnh lâm vào khoảng không trầm mặc, chỉ còn lại âm thanh tìm kiếm và tiếng va chạm của đồ vật không ngừng vang lên trên lầu hai.
Những người đứng xung quanh đều nín thở ngưng thần chờ đợi, không dám nói một câu, cũng không có ý định rời khỏi nơi này một bước, chỉ tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, để hai vị tiên tử đang nổi bão kia không chú ý đến bọn họ.
Chỉ là, ở đây có nhiều người như vậy, Tiểu Khả và Lưu Vân muốn không chú ý cũng không được. Chẳng qua tâm tư của hai nàng lúc này không nằm trên người đám người vây xem kia, nên cũng không thèm để ý đến bọn họ, hoặc cũng có lẽ, các nàng đang cố ý để nhiều người cùng xem chuyện sắp xảy ra.