Một nhóm người xếp hàng đi về phía lối vào chính của tòa nhà.
Ở cổng có hàng chục người mặc quân phục bảo vệ, tất cả những người ở hàng trong cùng đều cầm súng, điều đó cho thấy thân phận của những người ở đây tôn quý biết bao.
Ba người Đường Mạt đến cửa tòa nhà, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên cũng đi theo.
Bọn họ bị bảo vệ ở cửa cùng lúc chặn lại.
"Vui lòng xuất trình thẻ căn cước."
Đinh Phong Thành cao ngạo đưa thẻ căn cước cho bảo vệ, quay đầu liếc nhìn Giang Sách một cái: "Nhìn đi, nơi này không phải loại người vô dụng như cậu có thể tới."
Bảo vệ quét thẻ căn cước trên máy, lập tức xuất hiện một dấu "x" màu đỏ rất dễ thấy.
Ngay lập tức, một số bảo vệ được trang bị súng đến ngăn Đinh Phong Thành lại.
Đinh Phong Thành sợ tái mặt: "Các vị, tình hình này là sao đây?”
Người bảo vệ trực tiếp ném trả lại thẻ căn cước: "Anh đã bị liệt vào danh sách đen, ngăn cấm tiến vào tòa nhà, mời rời khỏi đây."
"Không phải chứ?"
Đinh Phong Thành quay đầu nhìn về phía Đường Mạt, không phải nói anh ta có đủ tư cách sao? Tại sao không những không được vào mà còn bị liệt vào danh sách đen?
Đường Mạt cau mày nói: "Người anh em này, có phải anh có nhầm lẫn gì không, vé mời của cậu ta là do tôi đích thân đưa tới mà."
"Những người trong danh sách đen bị cấm vào."
Đinh Tử Ngọc tức giận, "Này, anh nói cái gì? Anh có biết chồng tôi là ai không? Anh ấy là Phó tư lệnh Chiến trường phía Đông, có phải anh bị hồ đồ rồi không?"
Vài bảo vệ cùng lúc nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Ngọc.
"Cô đang đe dọa chúng tôi sao?"
Vài người chĩa súng về phía Đinh Tử Ngọc, Đinh Tử Ngọc sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau lưng Đường Mạt.
Mặc dù chức quan của Đường Mạt không thấp, nhưng anh ta ở trước mặt người phụ trách hôm nay chẳng là cái gì, chưa kể đây đều là binh lính đến từ Tây Cảnh, cho nên bọn họ sẽ không để ý tới Phó tư lệnh Chiến trường phía Đông như anh ta.
Đường Mạt chưa từng bị đối xử như vậy, tâm tình có chút tức giận.
Anh ta nén giận nói: "Quên đi, trước tiên Đinh Phong Thành đừng đi vào. Tử Ngọc, anh với em vào thôi."
Ai ngờ bảo vệ giơ tay về phía Đường Mạt: "Vui lòng xuất trình thẻ căn cước."
"Sao?"
Tức giận trong lòng Đường Mạt bùng lên: "Anh nói cái gì?"
"Xin vui lòng xuất trình thẻ căn cước của anh!"
Vài bảo vệ giơ súng chĩa vào vợ chồng Đường Mạt, nếu không nghe lời sẽ buộc phải rút lui.
Sắc mặt Đường Mạt xanh mét: "Tôi là Phó tư lệnh chiến khu phía Đông, tôi được mời tham gia lễ nhậm chức, anh không biết sao?"
"Nhắc lại lần cuối, vui lòng xuất trình thẻ căn cước của anh, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay."
"Ông xã." Đinh Tử Ngọc kéo cánh tay của Đường Mạt, ý bảo không cần cứng rắn, nhìn bọn họ không giống như đang nói giỡn.
"Được, rất tốt, tôi sẽ nhớ kỹ mấy người."
Đường Mạt lấy thẻ căn cước đưa qua, bảo vệ cầm lấy xác minh trên máy một chút, trong nháy mắt xuất hiện một dấu "x” màu đỏ dễ thấy.
Trong phút chốc Đường Mạt ngẩn ra.
Nhân viên bảo vệ trả lại chứng minh thư: "Anh cũng nằm trong danh sách đen, anh bị cấm vào, mời về cho."
Đường Mạt tức giận run lên, anh ta đường đường là một Phó tư lệnh, ở chiến trường phía Đông ngoại trừ thống lĩnh, ai thấy anh ta mà không phải khách khí? Có bao giờ anh ta lại bị sỉ nhục như vậy?
Anh ta đã được mời đến đây, tại sao ngược lại bị nằm trong danh sách đen?
"Máy của các anh có vấn đề, các anh đi đổi máy cho tôi." Đường Mạt mạnh mẽ nói.
"Anh không có quyền ra lệnh cho chúng tôi, những người trong danh sách đen, xin vui lòng rời đi càng sớm càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ có những biện pháp cứng rắn."
“Anh dám!"
Rột roạt, mấy phát súng cùng lúc chĩa vào người của Đường Mạt, buộc anh ta phải lùi lại mấy bước.
"Một đám nhóc các người đợi đó cho tôi, tôi sẽ lập tức đi gọi điện thoại cho cấp trên đến sa thải hết đám các người!"
Ngay khi anh ta định gọi điện thoại, Giang Sách đã dẫn Đinh Mộng Nghiên đến.
"Xin lỗi nhường đường một chút, chúng tôi đang vội, cho chúng tôi vào trước đi." Giang Sách bình tĩnh nói.
Đường Mạt thiếu kiên nhẫn nhìn anh.
"Phế vật, cậu muốn làm gì? Cậu không thấy ở đây tôi đang có việc sao?"
Giang Sách nhún vai: "Có việc? Tôi chỉ nhìn thấy một vài người không đủ tư cách tiến vào, lại còn ở cửa người ta ăn vạ không chịu rời đi, thật là xấu hổ."
"Cậu!" Đường Mạt tức giận đến không biết nói gì.
Đinh Phong Thành gầm lên: "Giang Sách, cậu đang giả vờ cái quái gì vậy? Chúng tôi còn không vào được, cậu có thể vào được sao? Cút nhanh một chút đi, coi chừng lát nữa mất mặt đấy."
Giang Sách mỉm cười: "Tôi đã nói rồi, có vào được hay không tôi tự biết, không giống như một số người, thậm chí còn không biết mình có đủ tư cách để vào hay không, thật sự rất mất mặt."
Anh chủ động đưa thẻ căn cước cho bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ đưa thẻ căn cước vào máy để xác minh, đại diện là đã thông qua.
"Mời vào." Người bảo vệ kính cẩn nói.
Giang Sách ở trước mặt Đường Mạt và Đinh Phong Thành tiến vào tòa nhà.
Sắc mặt Đường Mạt xanh mét.
Trước kia anh ta luôn nói rằng Giang Sách là đồ vô dụng, cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, nơi này không phải ai cũng có thể vào, kết quả là người ta vào dễ dàng, nhưng bản thân anh ta lại bị chặn ở cửa, thật không biết ai mới là đồ vô dụng.
Ngay sau đó Đinh Mộng Nghiên cẩn thận đưa thẻ căn cước ra, kết quả cũng được thông qua.
"Mời cô vào."
Đối với những người có thể vào tòa nhà, các bảo vệ rất tôn trọng.
Đinh Mộng Nghiên bước vào cửa tòa nhà với vẻ mặt hoang mang, cô nằm mơ cũng không ngờ được lại có kết quả như vậy.
Cô may mắn được vào một nơi mà ngay cả Đường Mạt cũng không vào được.
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên nói với mấy người ở cửa: "Chị gái, anh rể, các người đừng buồn, tôi sẽ chụp ảnh thay các người, các người về nhà trước đi, xem TV cũng được mà."
Nói đến mức cả người Đường Mạt run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Đinh Tử Ngọc càng đỏ mặt xấu hổ hơn, vừa rồi cô ta yêu cầu Đinh Mộng Nghiên nên quay về trước, bây giờ thì sao? Chính cô ta mới là người phải quay về.
"Không thể nào, chuyện này không thể nào. Dựa vào cái gì phế vật có thể vào, nhưng chúng tôi lại bị chặn ở cửa?"
"Chắc chắn là do máy có vấn đề."
"Để tôi vào!"
Đinh Phong Thành lao về phía người bảo vệ như một con chó điên, kết quả bị đối phương đá một cú ngã nằm trên mặt đất, vang lên một tiếng ‘uỵch’ lớn. Người bảo vệ nhắm vào chân của Đinh Phong Thành bắn xuống đất.
Trong phút chốc, Đinh Phong Thành sợ tới mức ướt cả quần.
Giang Sách khẽ lắc đầu, ở nơi này gây chuyện thực sự là quá ngu ngốc.
Anh nắm tay Đinh Mộng Nghiên, không để ý đến những người ở cửa, đi về phía cao ốc của hội trường.
Dọc đường đi Đinh Mộng Nghiên cảm thấy mình đang sống trong một giấc mơ, mọi thứ đều không chân thật.
Cho đến khi Giang Sách mỉm cười hỏi cô: "Vui không?"
"Hả?"
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt một chút, sau đó khoé miệng không khỏi cong lên, trong lòng không kìm chế được vui sướиɠ, tủi thân bao năm nay rốt cuộc cũng được giải tỏa.