Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chí Tôn Chiến Thần

Chương 491: Anh hùng luyến tiếc anh hùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Sách cười như không cười nhìn Reeves, khiến cả người anh ta đều cảm thấy khó chịu.

"Tổng giám đốc Reeves, anh đang nói gì vậy?"

"Đá thô của mình tôi thì tôi động tay động chân làm gì?"

Reeves cũng cảm thấy rằng mình đã nói sai, đồ của người ta thì động tay động chân làm gì?

Nhưng không thể không nói, quả thật đã động tay động chân, bằng không không thể nào xuất hiện tình huống tất cả đều là đá thô cực phẩm.

Số đá thô tạp nham của anh nhất thời biến thành đá thô cực phẩm, chuyện này sao có thể?

Reeves nghiến răng xem tiếp.

Nhưng anh ta càng xem càng cảm thấy mất mát, khϊếp sợ, ngày càng ‘sôi máu’.

Trong quãng thời gian sau tiếp theo, Reeves đã thật sự chứng kiến thời khắc kỳ tích, lô hàng của Châu báu Hằng Tinh có chất lượng quá cao, gần như một phần ba số đá thô đều là cực phẩm.

Không chỉ có Châu báu Hằng Tinh, mà đá thô của các công ty châu báu khác cũng có tỷ lệ xuất hàng thô rất cao.

Tầng lớp thượng lưu có mặt tại đây đều không thể nhìn tiếp được nữa, ai cũng giơ tay lên ra hiệu muốn mua ngay tại chỗ.

"Tôi đã mua viên đá thô tiếp theo của Châu báu Hằng Tinh rồi."

"Tôi muốn mua viên tiếp tiếp theo."

Kể từ lúc bắt đầu hoạt động lần này, Giang Sách đã nói rõ quy tắc với mọi người, mỗi viên đá thô trước khi cắt đều có thể thu mua.

Mỗi viên đều có mức giá ba mươi vạn y như nhau.

Mức giá này khá đắt, bình thường sẽ không đưa ra mức giá cao như vậy.

Do đó mới đầu, mọi người đều mang thái độ chờ đợi, hoàn toàn không có ai muốn bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua, nhưng sau khi nhìn thấy từng viên đá thô cực phẩm liên tục xuất hiện, mọi người đều không thể chịu đựng được nữa.

Bỏ ba mươi vạn để đặt cược là hoàn toàn xứng đáng.

Theo tỷ lệ xuất hàng này, cứ ba viên đá thô sẽ có một viên cực phẩm, nói cách khác, cứ ba người sẽ có một người may mắn.

Ai cũng muốn mình trở thành người may mắn.

Nhất thời, không khí ở hiện trường trở nên sôi động, mỗi viên đá thô trước khi cắt đều có người mua lại.

Nhân viên công tác ở hiện trường sẽ tiến hành ghi tên, đánh dấu từng người một để đảm bảo không xảy ra sự sai sót.

Càng nhiều người mua thì Giang Sách càng kiếm nhiều tiền.

Mặc dù làm như vậy thì đá thô cực phẩm của anh sẽ bán khá rẻ, nhưng anh có thể ‘nắm’ chặt mấy quan to hiển hách và tầng lớp thượng lưu này.

Rồi buộc chặt bọn họ vào Châu báu Hằng Tinh.

Tiền có thể kiếm được bất cứ lúc nào, nhưng không có nhiều cơ hội để buộc chặt đám người này.

Tâm tư của Giang Sách chính là tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng nhìn thấy, nhưng không ai có thể trốn thoát, mà mọi người đều cam tâm tình nguyện nhảy vào trong.

Bởi vì nó thật sự rất có lời.

Nhìn thấy mọi người đều vô cùng nhiệt tình, Giang Sách đã nắm chắc các mối quan hệ, Reeves không thể chịu đựng được nữa.

Anh ta một lòng muốn xem Giang Sách bị bẽ mặt, ai dè lại nhìn thấy là Giang Sách ‘diễu võ dương oai’, khiến trái tim của anh ta vô cùng đau nhói.

"Tại sao?"

"Tại sao lại trở nên như vậy?"

Reeves không hiểu.

Lô đá thô tạp nham mà anh ta đã sắp xếp ổn thỏa lúc trước đi đâu rồi?

“Anh muốn biết tại sao không?” Giang Sách nhìn Reeves khẽ cười hỏi.

Reeves lườm Giang Sách, không nói nên lời.

Giang Sách cười lạnh chỉ vào người bên cạnh Reeves: "Anh cứ hỏi anh ta sẽ rõ thôi."

Hả?

Reeves quay đầu lại, nhìn Đan Long Hưng đang ngồi bên cạnh.

Lúc này, Đan Long Hưng không thể kiềm nén được nữa, mà cười ha hả đứng dậy nói: "Ôi chao, không được rồi, tôi không thể diễn tiếp được nữa, đến bây giờ tên ngốc Reeves này vẫn chưa nhìn ra ông đây đang đùa bỡn cậu ư?"

Hai mắt của Reeves đã đỏ ngầu.

"Đan Long Hưng? Tên khốn này!"

Đan Long Hưng nhún vai nói: "Reeves, mụ nội nó anh vẫn còn mặt mũi để mắng tôi à? Ông đây đã đi theo anh nhiều năm như vậy, trước sau luôn hầu hạ anh, nhưng kết quả thì sao?"

"Kết quả là tên khốn nhà anh lại kề dao vào cổ tôi, muốn lấy mạng tôi."

"Ông đây làm việc cho anh, vậy mà anh vẫn muốn lấy mạng tôi. Ha ha, xin lỗi, ông đây không hầu hạ nữa. Tôi nói rõ cho anh biết, là tôi đã gọi cho giám đốc Giang, thông báo trước cho cậu ấy biết về kế hoạch hành động của anh."

Giang Sách tiếp lời anh ta nói: "Cũng may Đan Long Hưng đã mật báo, nên tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa. Reeves, anh một mực muốn đổi lô đá thô trong kho của tôi, nhưng đó không phải là đá thô cực phẩm của tôi, mà là..."

Giang Sách ngừng một lát rồi cười xấu xa nói: "Lô đá thô mà anh đổi đó là đá vụn mà tôi đã sai người quét sơn lên."

Đá vụn được quét sơn lên ư?

Sắc mặt của Reeves trắng bệch, tiếp tục bị Giang Sách đùa bỡn.

Dù lô đá thô của anh ta tạp nham đến đâu thì đó cũng là đá thô, có thể lấy ra đá thô nhất định, bán được chút tiền.

Nhưng anh ta lại đi đổi lấy là đá vụn đã được sơn lại, nói không chừng Giang Sách đã sai người đi nhặt ở ven đường, là đá vụn thực thụ, không bán ra được một xu.

Dùng đá thô đổi lấy đá vụn, có lẽ chỉ có Reeves mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Giang Sách nói: "Tổng giám đốc Reeves, nếu anh không tin lời tôi nói thì có thể quay về nơi 'cất bảo vật' của anh để kiểm tra thử xem, rốt cuộc anh đã đổi lấy thứ gì, thì sẽ biết rõ ngay thôi."

Anh ta còn phải kiểm tra nữa ư?

Bây giờ cảnh tượng này đã đủ chứng minh lời nói của Giang Sách rồi.

Reeves tính tới tính lui, nhưng không thể tính tới việc cấp dưới lâu năm của mình lại bán đứng mình, đúng là chỉ còn thiếu một nước cờ nữa.

"Phụt!" Reeves hộc máu.

Sức khỏe của anh ta vừa mới bình phục, không được cáu gắt, nổi giận.

Ai dè vì bị Giang Sách chơi một vố, Reeves đã hỏa khí công tâm, cực kỳ nóng nảy, tất nhiên cơ thể sẽ không thể nào chịu đựng được.

Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới cùng nhau bộc phát.

Sắc mặt Reeves tái mét, giống như chiếc lá rơi đung đưa trong gió.

Anh ta chỉ vào mặt Giang Sách, định mắng nhưng không thể nào mắng ra được.

Anh ta phải mắng chuyện gì đây?

Chính anh ta đã chủ động trêu chọc người ta, nếu anh ta nhận thua, thừa nhận sự mạnh mẽ của Giang Sách, sẽ không có kết cục như bây giờ.

Reeves đã thua trong ba chữ: không chịu thua.

Đối mặt với người khác, nếu anh ta không chịu thua thì còn có thể tranh giành một phen, nhưng đối mặt với Giang Sách thì anh ta thật sự không tranh nổi.

Dù là mưu trí hay bản lĩnh, anh ta đều không thể so bì với Giang Sách.

Cuối cùng, ngay cả cấp dưới đáng tin cậy nhất của mình cũng phản bội rời đi, Reeves đã thất bại thảm hại.

"Ông cụ Ngô, con xin lỗi, con không thể nào tới thủ đô giúp đỡ cho thầy được."

Bịch, Reeves ngã xuống sàn.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng của anh ta, nhỏ xuống sàn, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong lòng Reeves vẫn nhớ đến ông Ngô, nếu Đan Long Hưng có lòng trung thành như anh ta, có lẽ anh ta sẽ không thua.

"Tổng giám đốc!"

Một đám người vọt lên, vây quanh Reeves.

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Reeves, Giang Sách không khỏi thở dài, anh ta cần gì phải làm thế chứ?

“Mấy người mau đưa anh ta đến bệnh viện đi.” Giang Sách lạnh nhạt nói.

Đám thuộc hạ đó vội vàng khiêng Reeves đặt lên cáng, chạy ra khỏi đại sảnh.

Nói tới cũng nực cười, chiếc cáng này vốn là do Reeves chuẩn bị cho Giang Sách, nói rằng hôm nay Giang Sách sẽ gặp phải thất bại lớn trong cuộc đời, không thể chịu đựng nổi mà hộc máu ngất xỉu.

Nhưng kết quả thì sao?

Thật nực cười!

Cáng của Reeves không hề chuẩn bị cho Giang Sách, mà là chuẩn bị cho bản thân anh ta.

Hỏa khí công tâm, mất mạng ngay tức khắc.

Nhìn thấy Reeves bị khiêng đi, Đinh Mộng Nghiên liền đi tới hỏi: "Liệu anh ta có còn cứu được không?"

Giang Sách thở dài.

Theo phán đoán về chuyên môn y học của anh, Reeves đã chết rồi, dù được đưa đến bệnh viện cũng không thể cứu sống.

Thật ra, Giang Sách không hề gϊếŧ chết Reeves, mà là bản thân Reeves tự gϊếŧ chính mình, dù sao thì từ đầu đến cuối Giang Sách đều không chạm vào người Reeves.

Nhưng Reeves vẫn bỏ mạng.

Anh ta chết trong bốn chữ: bụng dạ hẹp hòi.

Reeves rất thông minh, vượt xa người bình thường, điều này đã khiến anh ta trở nên cực kỳ kiêu ngạo, nhưng trước mặt Giang Sách, anh ta lại liên tục thất bại, khiến anh ta khó mà chấp nhận được.

Anh ta cứ liên tục nổi nóng, cuối cùng mới bùng nổ.

Reeves đã tức đến mức hại mình mất mạng.

Càng là lúc này, người vô tư càng sống lâu hơn, do đó có đôi lúc, vô tư chưa chắc đã là chuyện xấu.

“Tiếp tục hoạt động livestream.” Giang Sách nói.

Anh hùng luyến tiếc anh hùng, nhìn thấy kết cục của Reeves, thật ra trong lòng Giang Sách cũng không mấy dễ chịu.

Nhân tài thông minh trung thành như vậy, ai mà không quý trọng cơ chứ?

Nhưng tiếc rằng Reeves đã không cho mình cơ hội, khăng khăng đối đầu với Giang Sách đến cùng, nếu anh ta sớm nghe lời ông Ngô đến thủ đô sẽ không rơi vào kết cục này.

Trong lòng Giang Sách cảm thấy hơi chua xót, nhân tài như vậy cứ thế bỏ mạng, thật đáng tiếc.

Hoạt động livestream vẫn tiếp tục diễn ra.

Chuyện vừa mới xảy ra chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, ngoại trừ Giang Sách, thật ra mấy người khác đều không để tâm cho lắm, mà ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào những viên đá thô đang được cắt ra kia.

Bình thường mấy quan to hiển hách này rất nghiêm nghị, nhưng bây giờ lại giống như các ông các bà mua rau ngoài chợ, vì tranh giành đá thô mà ‘vỡ đầu chảy máu’, lúc này lòng tham của con người đã được phơi bày rất rõ ràng.

Cũng chính vì như thế, tiền vốn mà Châu báu Hằng Tinh dùng để mua đá thô đã nhanh chóng được thu hồi, hơn nữa còn kiếm được không ít lợi nhuận.

Tiết mục livestream cũng bước vào giai đoạn gay cấn tột độ.

Ngoài người có mặt ở hiện trường, đám người ngồi trước màn hình cũng cực kỳ nhiệt tình.

Mỗi hoạt động đặc sắc trước khi cắt đá đều có rất nhiều người tham gia, toàn bộ khán giả ở khu vực Giang Nam, thậm chí là cả nước đều tham gia vào hoạt động livestream lần này.

Một cảnh tượng hiếm có trong lịch sử.

Bốn chữ ‘Châu báu Hằng Tinh’ leo lên đứng đầu bảng hot search, danh tiếng nhất thời lấn át các công ty châu báu xa xỉ khác.

Lần này coi như Châu báu Hằng Tinh đã có chỗ đứng vững chắc ở khu vực Giang Nam.

Không chỉ như thế mà còn trở nên cực kỳ nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí là trên thế giới, tương lai sẽ không còn ai không biết đến thương hiệu Châu báu Hằng Tinh.

Lần này, Giang Sách đã đẩy độ hot lên ngút trời.

Thấy đám đông kích động, Giang Sách khẽ cười lắc đầu, một mình rời khỏi đại sảnh.

Anh là người thích yên tĩnh, hoàn toàn không muốn tham dự ở những nơi như này.

Có lẽ sau hoạt động livestream này, anh sẽ ‘giải ngũ về quê’, không còn tham dự bất cứ hoạt động nào của Châu báu Hằng Tinh nữa, dù gì với tình hình hiện tại, không ai có thể lay chuyển được Châu báu Hằng Tinh nữa.

Châu báu Hằng Tinh đã là Cự Vô Bá danh xứng với thực.

Giang Sách đứng một mình ở bên ngoài, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tìm kiếm sự cân bằng giữa yên tĩnh và náo nhiệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »