Giang Sách mặt không đổi sắc mở cửa đi ra ngoài, nhàn nhạt nhìn người nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh phân phó: “Bên trong có mấy người uống hơi quá chén, say rượu nôn mửa phun hết ra ngoài, làm phiền tranh thủ đưa bọn họ đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Được ạ.”
Người nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đi vào phòng bao liền nhìn thấy xung quanh nào phải chỉ đơn giản là uống say nôn mửa? Máu tươi đầy đất, còn có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, những người này chỉ cần hơi chút chậm trễ trong chốc lát đều sẽ bị chết hết!
Nhân viên phục vụ sợ tới mức bấm số gọi tới 120, nhanh chóng đưa tất cả mọi người đến bệnh viện.
Giang Sách thong thả bước chân ra khỏi cửa nhà hàng, sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Mộc Dương Nhất.
“Lão đại?”
“Giúp tôi xử lý một chút hậu sự đi.”
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Cúp điện thoại, Giang Sách cúi đầu đi về hướng đường cái, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đi chưa được bao lâu, một chiếc Cadillac chợt ngừng ở trước người anh.
Cửa sổ xe mở ra, Đinh Mộng Nghiên sốt ruột hỏi: “Giang Sách, anh không sao chứ?”
“Em nhìn bộ dáng anh thế này giống như là có việc gì sao?”
“Vậy đám người Thường Tại Xuân bọn họ?”
“Bọn họ…”
Không chờ Giang Sách mở miệng nói tiếp, xe cấp cứu 120 đã đến nơi, một đám người vội vàng khiêng Thường Tại Xuân, Nhóc bốn mắt và những người khác ra ngoài, đưa lên xe cứu thương, khẩn cấp chạy nhanh đến bệnh viện.
“Bọn họ bị làm sao vậy?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
“Không có gì, chỉ là uống nhiều quá mà thôi.”
Đinh Mộng Nghiên sẽ không tin tưởng loại chuyện vớ vẩn thế này, nhìn qua cũng thấy mấy người kia gần như sắp chết đến nơi rồi, làm gì đơn giản là do uống nhiều mà bị như vậy chứ?
“Lên xe trước đã.”
Mở cửa xe, Giang Sách ngồi ở vị trí ghế phụ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Một mình anh đó chế phục hết mấy người à?”
Giang Sách không trả lời, chẳng qua xem tình hình chắc là như vậy.
Đinh Mộng Nghiên thở dài: "Chế phục bọn họ là chuyện tốt, chỉ là anh ra tay có vẻ hơi tàn nhẫn.”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Đối phó với những người khác nhau, sẽ phải dùng những thủ đoạn khác nhau, người giống như Thường Tại Xuân không cần phải mềm lòng nương tay làm gì.”
Chỉ cần là bọn họ đối với Đinh Mộng Nghiên có mưu đồ gây rối, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.
Nếu như đây là ở Tây Cảnh, chỉ sợ mấy người Thường Tại Xuân sẽ có kết cục thảm hại hơn bây giờ nhiều, hiện tại còn có thể sống sót đã xem như không tồi.
Đang nói chuyện, di động của Đinh Mộng Nghiên chợt đổ chuông, là Đinh Trọng gọi tới.
“Dạ, Ông nội.”
“Cô còn có mặt mũi kêu tôi là ông nội nữa à? Bảo cô đi đàm phán với người ta, kết quả cô đã làm cái gì vậy hả? Cô đem đám người Tổng giám đốc Thường từng người từng người một đưa vô bệnh viện, bây giờ tánh mạng bị đe dọa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!”
Đinh Mộng Nghiên sắc mặt biến đổi, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Ông nội, thật sự con cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy.”
“Mộng Nghiên, biểu hiện lần này của cô làm tôi rất thất vọng. Bây giờ đừng nói gì nữa, cô trước tiên trở về đây đi.”
“Vâng, thưa ông.”
Cúp điện thoại, Đinh Mộng Nghiên trong lòng thấp thỏm bất an: "Giang Sách, chuyện anh làm lần này thật sự có chút quá mức rồi, chẳng may hại chết Thường Tại Xuân, anh chắc chắn cũng sẽ bị ngồi tù. Cho dù anh ta không chết, Thường Tại Xuân cũng sẽ đâm đơn kiện, tìm cách bắt giam anh lại.”
Tuy nhiên Giang Sách dường như không nghe thấy lời cô nói, căn bản là anh vốn không để chuyện này ở trong lòng.
Đã có đám người Mộc Dương Nhất xử lý những chuyện phía sau rồi anh không cần lo lắng gì cả. Nếu Thường Tại Xuân dám tiếp tục gây rắc rối nữa, thì Mộc Dương Nhất có thể trực tiếp đem người nhà họ Thường tiêu diệt toàn bộ.
Nhà họ Thường ở trong mắt Giang Sách, chỉ giống như là con kiến so với con voi mà thôi.
Đinh Mộng Nghiên khẽ lắc đầu, lái xe chạy về đến trụ sở chính nhà máy sản xuất Nhiệt Đinh, dẫn theo Giang Sách đi thẳng lên phòng họp công ty.
Vừa bước chân vào phòng họp, liền trông thấy một đám người ngồi vây quanh hai bên bàn hội nghị, ánh mắt châm chọc nhìn cô, từng người từng người một vẻ mặt vui sướиɠ hả hê.
Đinh Trọng ngồi ở chỗ cao nhất, thở dài một hơi, nói: “Đinh Mộng Nghiên, cô có biết bản thân phạm phải tội lớn như thế nào không?”
Đinh Mộng Nghiên im lặng cúi đầu, không dám nói lời nào.
Đinh Trọng tiếp tục nói: “Cô làm cho mấy người Thường Tại Xuân không chết cũng bị thương, hiện tại gây thù kết oán với nhà họ Thường sâu tựa như biển! Bọn họ chẳng những sẽ không cho chúng ta vụ đầu tư này, còn sẽ sử dụng hết tài lực đang có đối phó chúng ta! Đinh Mộng Nghiên, đây đều là chuyện tốt mà cô đã làm được đấy!”
Ông ta tức giận đem cái ly hung hăng nện trên mặt đất, giận dữ nói: “Còn không quỳ xuống nhận sai cho tôi!”
Mọi người xem đến vui vẻ thoải mái, ước gì nhìn thấy cô bị xấu mặt chế nhạo.
Đinh Mộng Nghiên khẽ cắn môi, rất ủy khuất, nước mắt lăn dài.
“Quỳ xuống!”
Đinh Mộng Nghiên bị dọa một cái giật mình, hai chân run rẩy muốn quỳ ngay lập tức.
Nhưng đúng vào lúc này Giang Sách nhìn như tùy ý cầm lấy một cái ghế đặt ở phía sau lưng cô, tiếp theo duỗi tay kéo bả vai cô một cái, Đinh Mộng Nghiên hai chân đang khụy xuống không những không quỳ mà còn thuận thế ngồi lên trên ghế, điều này làm cho Đinh Trọng tức giận đến cực điểm.
“Phản rồi, phản rồi! Đinh Mộng Nghiên, cô muốn làm phản đúng không?”
Giang Sách đi lên trước che ở trước người cô, nhàn nhạt nói: “Ông nội, tôi có chuyện muốn hỏi ông.”
“Ừ? Nói đi.”
“Trước kia ông đã nhiều lần cùng nhà họ Thường hợp tác kinh doanh, đối với Thường Tại Xuân nhất định biết rất rõ anh ta là loại người gì. Vì sao anh ta lại muốn hẹn Mộng Nghiên tham dự bữa tiệc hôm nay, trong lòng ông chắc chắn rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là hợp tác buôn bán mà thôi.”
Đinh Trọng sắc mặt khẽ biến đổi.
Ông ta đương nhiên biết Thường Tại Xuân là kẻ cực kỳ háo sắc, bữa tiệc hôm nay khẳng định chính là anh ta nhìn trúng vẻ đẹp của Đinh Mộng Nghiên, có ý đồ làm loạn với cô.
Chẳng qua ông ta nghĩ muốn dùng Đinh Mộng Nghiên để lấy lòng Thường Tại Xuân, hòng giành được khoản đầu tư này mà thôi.
Giang Sách vẫn tiếp tục nói: “Với tư cách là một người đứng đầu nhà họ Đinh, dưới tình huống biết rõ đối phương nhân phẩm cực kỳ kém, vô cùng háo sắc, ông vẫn muốn cháu gái mình đơn độc mạo hiểm đi đến bữa tiệc, an nguy của cô ấy cũng không màng đến, chỉ nghĩ đến lợi ích khi người nhà họ Đinh có được khoản đầu tư này. Xin hỏi, loại người như ông thế này có tư cách gì để làm một người đứng đầu gia tộc? Ông có tư cách gì để làm ông nội của cô ấy? Ông chính là một lão già xấu xa ngoan cố và bảo thủ!”
“Làm càn!”
Đinh Trọng vỗ cái bàn đứng lên: "Giang Sách, cậu chỉ là một đứa con rể tới cửa làm khách, lại dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với tôi à?”
Giang Sách ha hả cười: "Tôi chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi.”
Quay lại câu chuyện vừa rồi, anh tiếp tục nói: “Những thứ ân ân oán oán này trước cứ tạm gác sang một bên đi. Ông nội, hiện tại không phải ông sợ nhất hai việc sao? Thứ nhất, việc đầu tư không rơi vào tay nhà họ Đinh. Thứ hai, nhà họ Thường sẽ cố ý trả thù.”
Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng: "Không sai.”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Vậy nếu tôi đều giải quyết tốt hai việc này thì sao?”
Tất cả mọi người bao gồm cả Đinh Mộng Nghiên đều ngây ngẩn cả người. Giang Sách có tài đức gì mà có thể thoải mái nói ra những lời như vậy? Hai việc này đều không phải là việc nhỏ, bất luận việc nào cũng không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được, nói chi đến chuyện cùng lúc làm tốt hai việc.
Đinh Trọng nói: “Cậu đừng ở chỗ này khoác lác nữa, tôi không rảnh cùng cậu nói vớ vẩn đâu.”
Giang Sách truy vấn: “Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, nếu tôi lấy được việc đầu tư về, hơn nữa còn làm nhà họ Thường tới cửa xin lỗi, thì ông tính thế nào?”
Đinh Trọng nhìn Giang Sách như một kẻ ngốc.
Lấy được đầu tư đã là chuyện không thể rồi, vậy mà còn đòi nhà họ Thường tới cửa xin lỗi, quả thực chính là người si nói mộng.
Con nhà người ta mới là người bị hại, chúng ta không đi xin lỗi thì thôi, còn muốn người ta đi xin lỗi?
Nhà họ Thường bị điên rồi mới có thể làm như thế.
Đinh Trọng khinh thường nói: “Nếu cậu có thể làm được này hai việc, tôi liền bưng trà nhận lỗi với cậu cùng Mộng Nghiên được chưa!”
Giang Sách vừa lòng gật gật đầu: "Tốt, một lời đã định.”