Giang Sách đang uống rượu cùng Trình Hải thì điện thoại đột nhiên reo lên, là vợ anh - Đinh Mộng Nghiên gọi đến.
Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Đinh Mộng Nghiên từ đầu dây bên kia.
"Giang Sách, hiện giờ anh có rảnh không? Có thể đến đón em không?"
"Được, em ở đâu? Anh lập tức qua luôn."
"Số 339 đường Minh Không, Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên."
Tắt máy xong, Giang Sách uống cạn rượu trong ly rồi đứng dậy nói: "Tôi có chút việc riêng cần giải quyết, chú Trình, hôm khác lại uống tiếp."
"Ừ, cậu đi trước đi."
Giang Sách vội vã rời khỏi quán ăn rồi gọi một chiếc xe taxi đến thẳng Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên.
Từ trong cuộc điện thoại đó có thể nghe được giọng nói có chút căng thẳng và lo sợ của Đinh Mộng Nghiên, giống như là đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Điều này khiến Giang Sách rất lo lắng.
Trên thế giới này người có thể khiến Giang Sách quan tâm đến không nhiều.
Anh đã từng mất đi em trai Giang Mạch rồi, tuyệt đối không thể để vợ anh - Đinh Mộng Nghiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tài xế, lái nhanh chút."
"Nếu anh vượt đèn đỏ thì tôi sẽ trả tiền gấp mười lần."
"Nhanh!"
Không đến mười lăm phút sau Giang Sách đã tới Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên, vừa xuống xe liền chạy ngay vào.
Không lâu sau anh thấy Đinh Mộng Nghiên đang đi bộ bên ven đường.
Hôm nay Đinh Mộng Nghiên mặc một chiếc váy bò ôm sát hông, bên trên đeo thắt lưng màu trắng. Trên người cô toát ra một sự kết hợp hoàn hảo của vẻ thanh xuân pha lẫn với chút gợi cảm.
Giang Sách tinh ý nhận ra có một chiếc BMW màu trắng đang đi bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, cửa kính mở ra, một người đàn ông ngó đầu ra nói gì đó với Đinh Mộng Nghiên.
Có vẻ như sự lo lắng và sợ hãi của Đinh Mộng Nghiên 80% có liên quan đến người đàn ông này.
Giang Sách chạy đến phía trước, khi Đinh Mộng Nghiên nhìn thấy anh, cô lập tức đi tới phía trước nắm lấy tay anh, sau đó quay về phía người đàn ông ngồi BMW nói: "Chồng tôi tới đây để đón tôi, không cần anh đưa về."
Người đàn ông nọ trừng mắt nhìn Giang Sách một cách hằn học, có vẻ rất khó chịu.
Anh ta nhìn xung quanh, nói chuyện một cách kỳ quái: "Chồng em đến đón sao lại không đi xe? Lẽ nào lại để em ngồi xe bus sao? Đàn ông như vậy thật giống đồ bỏ đi đúng không?"
Giang Sách lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi BMW, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Xem kìa, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn một lần nữa móc mắt ra bây giờ." Người đàn ông đi xe BMW ngạo nghễ nói: "Một cô gái tốt như Mộng Nghiên lại phải gả cho một thằng nghèo hèn như mày, thật đáng tiếc."
Người đàn ông chợt dừng rồi lại nói tiếp: "Vậy thì Mộng Nghiên à, tối nay anh đặt một phòng riêng ở nhà hàng Vãn Tinh, nhất định em phải có mặt. Anh còn hẹn thêm cả người ở bộ phận khác ở công ty, tới lúc đó chúng ta cùng nhau thương thảo về chuyện liên quan đến hợp tác đầu tư. Quyết như vậy nhé?"
Đinh Mộng Nghiên có vẻ không vui.
Cô từ chối: "Nếu muốn nói chuyện hợp tác thì ngày mai tôi sẽ đến quý công ty đàm phán, bữa cơm tối thì chắc thôi."
Nói xong cô nhanh chóng kéo Giang Sách rời đi.
Người đàn ông ngồi BMW giận dữ đạp ga, để lại một đám bụi bay lên khiến Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ho sặc sụa.
Anh ta còn quay đầu lại cười: "Thật là ngại quá."
Đinh Mộng Nghiên tức giận mắng thầm: "Đúng là một thằng đểu!"
Giang Sách phủi bụi trên người giúp cô, hỏi: "Đó là ai thế? Sao em đối với anh ta hình như lại có chút khách khí như vậy?"
Đinh Mộng Nghiên khổ sở nói: "Anh ta tên là Thường Xuân Tại, chủ tịch hội đồng quản trị xí nghiệp Phương Đạt."
"Vài ngày trước không phải anh đã giúp nhà họ Đinh em lấy được một hạng mục lớn sao? Hội đồng quản trị nhà họ Đinh sao khi thương thảo xong liền phát hiện hạng mục này quá lớn, vẻn vẹn chỉ dựa vào một mình nhà chúng em hoàn toàn không thể gom đủ được vốn đầu tư, cần phải hợp tác với một công ty khác nữa."
"Thường Tại Xuân là cháu một người bạn cũ của ông nội, người bạn này trước nay đã có rất nhiều dự án làm ăn với nhà họ Đinh. Quy mô của xí nghiệp Phương Đạt không nhỏ nên ông nội muốn hợp tác với nhà họ đầu tiên."
"Với tư cách là đối tác hạng mục nên ông nội tất nhiên để em tiến hành đàm phán. Kết quả anh cũng thấy rồi đó, Thường Tại Xuân này là một tên bỉ ổi. Những chuyện liên quan đến đầu tư hợp tác thì cứ giấu nhẹm đi, suốt ngày liếc ngang liếc dọc trên người khiến em vô cùng khó chịu."
Giang Sách gật đầu, anh cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Anh nói: "Theo anh thấy, vẫn nên để ông nội đổi một người khác tới thương lượng với Thường Tại Xuân."
Đinh Mộng Nghiên gật đầu: "Ừm, em cũng nghĩ như vậy."
Còn chưa nói xong, điện thoại trong tay Đinh Mộng Nghiên chợt đổ chuông, là ông nội cô, Đinh Trọng gọi đến.
Kết nối đường dây.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói không hài lòng: "Mộng Nghiên, chuyện gì đã xảy ra? Thường Tại Xuân vừa gọi điện tới nói thành ý của cô không đủ, không định hợp tác đầu tư nữa?"
Đinh Mộng Nghiên tỏ ra khá bất mãn, đây không phải là ăn cướp rồi la làng sao?
"Không phải như vậy đâu ông, Thường Tại Xuân là một tên bỉ ổi. Anh ta hoàn toàn không nói quá nhiều về chuyện hợp tác mà vẫn luôn hỏi cháu có rảnh không, có bạn trai chưa. Thậm chí còn hẹn cháu buổi tối tới nhà hàng đàm phán chuyện hợp tác!"
Đinh Trọng nói: "Đây không phải chuyện bình thường sao? Cô ấy à, từ nhỏ đã được nuông chiều nên mới không để cái gì vào mắt. Các dự án bây giờ không phải đều được đàm phán trên bàn rượu đó sao? Được mấy cái đàm phán trong phòng hội nghị đâu? Người ta bằng lòng hẹn cô ra, bằng lòng chủ động dắt cả nhân viên theo không phải là có ý hợp tác rồi đó sao. Cô thì hay rồi, lại từ chối người ta. Cô đàm phán về hạng mục như này à?"
Đinh Mộng Nghiên bị nói đến mức cảm thấy sống mũi cay cay.
Rõ ràng cô là người phải chịu oan ức, sao trong lời của Đinh Trọng lại biến thành một người ác độc rồi?
Đinh Trọng tiếp tục nói: "Đây là cuộc đàm phán đầu tiên của cô với tư cách người phụ trách hạng mục, cô cũng không muốn lạnh lẽo như vậy đúng không? Nếu đổi thành chị cả của cô, chắc chắc hôm nay sẽ đàm phán được. Mộng Nghiên, không phải ông đã nói cô phải nằm gai nếm mật mà học theo chị cả chứ. Nếu như không phải Cục xây dựng đô thị vẫn luôn kiên trì thì tôi sẽ để cô làm người phụ trách hạng mục sao? Cô nên biết nắm bắt lấy cơ hội tốt này đừng có suốt ngày tự coi mình là công chúa nữa biết chưa?"
"Tôi đã đồng ý với Thường Tại Xuân rồi, tối nay cô bắt buộc phải có mặt, bắt buộc phải giữ lấy hạng mục lần này."
"Nếu không thì những hạng mục sau cô đứng xem là được rồi, cũng không cần phải tham dự vào vì năng lực của cô vẫn chưa đủ!"
Đinh Trọng vừa nói xong liền cúp máy, để lại một mình Đinh Mộng Nghiên tổn thương.
Đây là ông nội ruột thịt của cô sao?
Từng câu từng câu như châm chích vào tim, Đinh Mộng Nghiên bị nói đến mức tâm tình rất tệ, sơ ý không kìm được mà bật khóc.
Lúc này Giang Sách cởϊ áσ khoác ngoài choàng lên người Đinh Mộng Nghiên, anh nắm lấy ta cô cười nói: "Không cần đau lòng như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát. Nếu như em sợ thì tối nay anh sẽ đi cùng em."
"Hả? Anh đi cùng em?" Đinh Mộng Nghiên có chút ngạc nhiên.
"Không được sao? Ông em chỉ bảo em đến đó, không nói để em đi một mình tới đó. Cho nên mang theo anh không tính là chống lại ông được."
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách đầy cảm kích, trong lòng ấm áp hơn nhiều. Nếu như có chồng ở bên cạnh tất nhiên vẫn an toàn hơn.
Cô gật đầu: "Ừ, vậy tối nay chúng ta cùng đi."