Chương 20: Quỳ đến bình minh

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Mẫn Lai bị bắt, Hà Diệu Long đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Ông ta quỳ xuống trước mặt Giang Sách, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc lóc nói: "Anh Giang Sách, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên đối đầu với anh, tôi đáng chết. Dù sao tôi và Giang Mạch cũng từng là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu, anh tạm tha cho tôi lần này có được không?"

Kề vai sát cánh?

Đồng đội tốt?

Giang Sách dùng giọng điệu trầm thấp, phẫn nộ nói: "Ông hợp tác với tập đoàn Thiên Đỉnh để hãm hại em trai tôi, ông cho rằng tôi không biết sao?"

Sắc mặt của Hà Diệu Long ngay lập tức tái đi, ông ta cuống quýt dập đầu.

"Thật ra những chuyện đó là do người của xí nghiệp Thiên Đỉnh cưỡng ép tôi, đây là mệnh lệnh của bọn họ. Tôi không phải đầu sỏ trong âm mưu liên kết với xí nghiệp Thiên Đỉnh hãm hại em trai anh. Thật ra thì anh cũng có thể nhìn ra được mà, tuy anh thấy bây giờ tôi là chủ tịch của công ty Tẩm Mộng nhưng đừng nhầm, tôi chỉ là tay sai tuân theo mệnh lệnh của xí nghiệp Thiên Đỉnh mà thôi. Tôi là tay sai nhỏ, không phải là kẻ cầm đầu hãm hại Giang Mạch."

Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta, không nói lời nào.

Hà Diệu Long không rõ Giang Sách đang nghĩ gì, đột nhiên quay người lại, nói với Hà Gia Minh: "Tên khốn dốt nát này, còn không mau gọi tất cả người của Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đến đây!"

"Hả, gì?"

"Hả cái gì? Mau gọi đi, gọi tất cả mọi người chạy tới cho chú, nhanh lên!"

Hà Gia Minh ngay lập tức gọi và chuyển tiếp mệnh lệnh của Hà Diệu Long.

Chẳng mấy chốc đã có bảy tám chiếc xe chạy tới.

Tất cả những người từ Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng vừa chạy tới thì lập tức ngẩn ra khi thấy ba, bốn trăm người to cao vạm vỡ ở hiện trường cùng với một tá máy bay và con tàu du lịch khổng lồ.

Hà Diệu Long gầm lên: "Đám người cặn bã chúng mày đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây dập đầu sám hối đi!"

Tất cả nhân viên đều sợ hãi đến mức chạy tới cạnh ngôi mộ, từng người một quỳ xuống, điên cuồng dập đầu quỳ lạy.

Hà Diệu Long nhìn Giang Sách: "Anh Giang Sách, trước đây anh đã nói để chúng tôi quỳ 5 tiếng rồi thả chúng tôi đi, lời này của anh còn tính không?"

Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta.

Hạ Diệu Long không dám nói nhảm nữa, lớn tiếng quát đám nhân viên: "Từ giờ trở đi, mấy người không được ăn uống gì, quỳ gối đến sáng mai!"

Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.

Một đám người đồng loạt quỳ trước mộ của Giang Mạch, thú nhận tội lỗi của mình.

Lúc này cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, bên trong xe chính là nhân viên kỹ thuật Trình Hải.

Trình Hải nhìn cảnh tượng bờ sông Giang Ngạn đang bị phá bỏ, vô cùng lo lắng: "Hôm nay Giang Ngạn phá bỏ, toàn bộ nơi đây đều bị phong tỏa. Xem ra chúng ta không thể đến gần nghĩa địa gần bờ sông Giang Ngạn rồi."

Người lái xe mỉm cười: “Ông chủ đừng lo, chúng tôi đã lo liệu hết rồi."

"Thật sao? Các người có chuẩn bị lễ vật để tặng cho cậu ấy không?"

Tài xế khịt mũi bật cười, Giang Sách còn thiếu lễ vật gì sao?

Là người tổng phụ trách sát nhập ba khu vực, chỉ cần anh nói một tiếng, người phía dưới dám cãi lời sao?

Chưa kể đến khu vực ven sông ở Tô Châu và Hàng Châu, cho dù là sát nhập toàn bộ quận Giang Nam thì đó cũng là quyết định của Giang Sách.

"Ông chủ, ngài cứ chờ xem."

Chiếc xe ô tô lao thẳng vào khu vực bị phong tỏa, đi tới đoạn đường cách nghĩa trang khoảng hai trăm mét thì dừng lại.

Trình Hải mở cửa và bước xuống.

Đập vào mắt ông ấy là hàng trăm chiếc siêu xe sang trọng, hơn chục máy bay trực thăng, tàu du lịch hạng sang khổng lồ và những người lính mặc quân phục, khí thế rắn rỏi như thép.

Có thể coi đây là đám tang lớn nhất thành phố Giang Nam.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Hải kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.

“Tốt tốt tốt!”

Nói liên tục ba chữ tốt, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác tự hào, ông ấy đau khổ cả đời, sống dưới đáy xã hội cả đời, rốt cuộc có thể hãnh diện một chút.

Người làm ông ấy đau lòng nhất là nhị thiếu gia, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt mà ra đi.

Người làm ông ấy đau lòng nhất là nhị thiếu gia, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt mà ra đi.

Trình Hải đi tới phần mộ bên cạnh, đột nhiên phát hiện những người quỳ trên mặt đất lại toàn bộ đều là nhân viên ở văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, đầu hàng chính là chủ tịch Hà Diệu Long!

Ông ấy phấn khích, xúc động đến nỗi muốn nhảy múa.

"Hà Diệu Long, ông mà cũng có ngày hôm nay? Ông trời có mắt, ông trời có mắt!"

Giang Sách đi tới, đưa tay đỡ Trình Hải: "Chú Trình, chú không nên quá kích động, chú ý tới thân thể của mình."

Trình Hải lau nước mắt: "Đại thiếu gia, cậu làm quá tốt rồi, không chỉ tổ chức một tang lễ nở mày nở mặt mà còn khiến cho tất cả những kẻ hại chết nhị thiếu gia đều phải quỳ xuống trước mộ cậu ấy để sám hối. Làm tốt lắm, làm tốt quá!"

"Đại thiếu gia, tôi rất vui khi thấy cậu có tiền đồ như vậy. Tôi rất vui mừng. Giang gia lại có hy vọng rồi."

Thấy Trình Hải càng nói càng kích động, Giang Sách vội vàng sai người tới chăm sóc ông lão một chút, sợ ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao đối với Giang Sách, Trình Hải cũng giống như ông nội ruột thịt của anh.

"Đỡ ông cụ đi nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Quay đầu lại, Giang Sách thấy Đinh Mộng Nghiên đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Anh mỉm cười bước tới.

"Em đang tự hỏi làm thế nào mà anh có thể làm tất cả chuyện này?"

Đinh Mộng Nghiên gật đầu.

Giang Sách giải thích: "Thực ra rất đơn giản, ở Tây Cảnh mấy năm nay anh đã tham gia quân đội, bọn anh đã tham gia chiến đấu rất nhiều trận chiến khốc liệt. Có một lần, bọn anh bị thua thảm hại, anh đã ra lệnh cứu một vị đại tướng, và bây giờ vị tướng đó đã trở thành một người nổi tiếng. Để trả ơn anh, ông ấy đã đặc biệt ra tay để giúp anh tổ chức sự kiện này, hơn nữa còn cho anh mượn người, xe hơi, máy bay, du thuyền. Tất cả trên dưới đều đã được bố trí ổn thỏa, nhờ vậy anh mới có thể tiến hành thuận lợi."

“Hóa ra là như vậy.”

Lúc này Đinh Mộng Nghiên mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả đều là nhờ khi còn làm quân nhân Giang Sách đã cứu sống một vị đại tướng.

Cô thấy hơi thất vọng.

Nếu...

Nếu Giang Sách chính là vị đại tướng đó, nếu tất cả những thứ này không phải là đồ đi mượn, vậy thì tốt biết bao?

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách biết cô đang nghĩ gì.

Chỉ là bây giờ không phải lúc.

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, nói: "Đừng thất vọng, anh hứa với em, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tất cả những gì em thấy bây giờ sẽ thuộc về anh. Chính thức thuộc về anh, không phải đồ đi vay mượn."

"Vâng."

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, đi về một hướng khác.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi.

Giang Sách dùng ngón tay chỉ chỉ vị trí cách đó không xa: "Hoạt động tế lễ cơ bản coi như đã kết thúc, chúng ta đi chào hỏi mọi người trong nhà đi."

"Người trong nhà?"

“Đúng vậy, Đinh Trọng, Đinh Phong Thành đã đến từ lâu rồi.”

"Ông nội và anh hai?” Đinh Mộng Nghiên có chút nghi hoặc: “Không phải bọn họ đã từ chối anh, không có ý định tham gia hoạt động tế lễ sao? Tại sao họ lại đến đây vậy?"

Giang Sách giải thích: "Họ không đến để tham dự các hoạt động tế lễ, hương khói mà họ đến để tham gia đấu thầu trực tiếp."

"Đấu thầu trực tiếp? Cái đó là gì?"

"Một cuộc đấu thầu về kế hoạch cải tạo lại sau khi phá dỡ dọc theo phía Tây bờ sông Ngạn. Mộng Nghiên, nếu em có thể ký hợp đồng lần đấu thầu này, vị trí của em trong nhà họ Bạch sẽ được đề cao hơn."

"Em sao? Không được đâu."

"Có anh ở đây, mọi chuyện đều có thể."