Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chí Tôn Chi Lộ

Chương 98: Ý chí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả hai chạy xuyên qua một thông đạo thật dài, bọn họ đi tới đường cuối cái sơn cốc này, không gian trong này cũng không lớn, chỉ khoảng hơn mười trượng, phía trước là vách đá cao trăm trượng, từ trên đỉnh rủ xuống cái dây leo thô và dày, hiện nhiên là để giúp người có thể tiến vào đây leo lên.

Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ hơi do dự một chút, cảm thấy mọi việc này giống như có người cố tình sắp xếp quá vậy.

Bất quá hai người vẫn chưa đi đến dưới vách đá, chỉ nghe động rộn ràng cả sơn cốc, từng đạo thịch thình thịch trầm trọng vang lên.

Quay lại nhìn thì thấy múc nhúc mấy vật màu đen đi đi lại lại, chính là Hắc Giáp Nhĩ.

Một đoàn yêu thú này giống như quân đội, xếp đặt chỉnh tề, số lượng khủng bố, hướng chúng đang đi thẳng về phía trước cuối động, trên đường đi phát ra âm thanh chít chít, lộ ra tiếng hét chói tai.

Ở đây cũng phải cản vạn con Hắc Giáp Nhĩ, ở giữa bầy Hắc Giáp Nhĩ có một con đặc biệt cao lớn, to gấp đôi con Hắc Giáp Nhĩ lão đại mà Hoàng Phủ Thiên chém chết.

Xung quanh nó là mấy chục con Hắc Giáp Nhĩ cao hai mét, mấy chục con Hắc Giáp Nhĩ này uy phong lẫm lẫm thủ hộ giả bảo vệ con to lớn kia, trước và sau chính là một đám Hắc Giác Nhĩ tiểu đệ đệ mở đường cùng cản phía sau.

Con Hắc Giáp Nhĩ cao bốn mét, hai cọng râu dài của nó không ngừng chuyển động, đôi mắt tỏa ra hung quang đáng sợ. Không cần đoán cũng biết nó là nữ hoàng của đám Hắc Giáp Nhĩ này.

- Hỏng bét, leo lên mau.

Hoàng Phủ Thiên nhìn mấy vạn con Hắc Giáp Nhĩ bò lúc nhúc mà sởn hết cả da gà, trước nhìn đám dị thú cản quét đã đáng sợ rồi.

Hai người đều vọt tới vách đá, bắt lấy dây leo liền hướng trên leo lên. Bọn họ đã đột ngột từ mặt đất phi lên mấy trượng.

Hoàng Phủ Thiên nhìn xuống dưới đất, thấy đám Hắc Giáp Nhĩ lúc nha lúc nhúc không leo lên, tất cả đều ngửa cổ chờ cả hai người bọn họ ngã xuống.

Tình cảnh tay đúng là tin tốt, an tâm hơn một chút. Đồng thời hắn cảm giác được, tất cả việc này có vẻ giống như khảo nghiệm do một kẻ nào đó cố tình bày ra.

- Không lẽ là truyền thừa cường giả!

Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm nghĩ thế, những chắc không phải. Tạo ra cái trận thế lớn như thế này, đến Thiên Nguyên cảnh cường giả còn không làm được. Có lẽ là trùng hợp mà thôi.

Không nghĩ nhiều tiếp túc leo lên, leo qua năm trượng, hai người Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ đồng thời cảm giác thân thể trầm trọng, thiếu chút nữa một cái nắm không ổn từ trên dây leo mà té rớt xuống!

- Áp lực này giống như Trọng Lực gian của Kiếm Trảm tông vậy. Rốt cuộc trên đỉnh kia cất chứa cái gì không biết.

Hoàng Phủ Thiên suýt nữa bị té ngã, trong lòng thầm hô.

Dù thế nào cũng phải cắn răng leo lên, bằng không ngã xuống coi như đi đời. Hiện tại hai người đã không có đường lui, hoặc là leo đến trên đỉnh, chẳng những có thể sống sót, còn có thể đạt được di bảo, hoặc là té rớt xuống, bị vô số Hắc Giáp Nhĩ trong khoảng cắc ăn thịt!

Càng lên cao tốc độ của hai người càng lúc càng chậm, giờ khắc này bọn họ lại gánh nặng ép lên giống như núi, mỗi bước càng trở nên khó khăn. Khu động nguyên khí cũng không thể đỡ hơn bao nhiêu.

Cố gắng bò lên cao!

Hoàng Phủ Thiên tuyệt đối không cho phép mình chết lãng xịt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này…. Tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!

Leo lên trên, leo lên trên.

Ý chí của Hoàng Phủ Thiên cứng cỏi, mà thiếu nữ đồng dạng cũng không kém, hai người thủy chung bảo trì chung tư thế đồng tiến, gian nan leo lên về phía trên.

Mười trượng! Ba mươi trượng! Năm trượng!



Cả hai đã trèo tới được một nửa chặng đường rồi, nhưng cả hai đồng dạng đều rơi vào cực hạn rồi, hai tay đều không ngừng run rẩy, bàn tay rỉ máu thấm vào dây leo, giống như tùy thời đều có thể buông tay.

Theo lý thì thiếu nữ thực lực mạnh hơn Hoàng Phủ Thiên thì không có tình trạng này, ít nhất là bây giờ không thể có. Xem ra không chỉ có trọng lực và tới cảnh giới cũng bị áp chế gắt gao lại, cảnh giới càng cao áp chế càng lớn.

Cả ai chỉ nghỉ ngơi vài hô hấp rồi ánh mắt kiên định trở lại mà tiếp tục leo lên.

- Ta sẽ không làm sư phụ thất vọng, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Mặc kệ bàn tay nhỏ bé kia nhuốm đầy máu tươi cũng kiên trì leo lên.

Chứng kiến thiếu nữ tiếp tục leo lên, Hoàng Phủ Thiên phảng phất cũng sôi sục ý chí không thể khuất phục được. Ý thức gào thét:

- Ta tuyệt đối sẽ không chết lần hai đâu, tuyệt đối không.

Hoàng Phủ Thiên nhớ tới cái chết đau đớn kiếp trước, một mảng tối đen. Hắn không muốn chết, hắn phải tiếp tục sống, phải sống.

Năm mươi lăm trượng! Sáu mươi trượng! Bảy mươi trượng! Tám mươi trượng!

Ở loại thời điểm gian nan này, hai người đều là động lực của nhau, chỉ cần đối phương còn tiếp tục leo liền chính là sự cổ động lớn nhất rồi.

Dưới áp lực gia tăng không ngừng, mồ hôi trên người của cả hai đềm đã thấm đẫm quần áo nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục ép ra như đang tắm.

Hộc hộc.

Hô hấp nặng nề tới mức tưởng cả hai tắc thở tới nơi rồi. Ý chí của hai người nhiều lần đạt tới cực hạng nhưng vẫn liều mạng bò lên, đâu cũng là thời khắc ý chí được tôi luyện liên tục trước tử vong. Trải qua sinh tử ý chí càng mạnh mẽ, rắn rỏi hơi, đây cũng là một biện pháp rèn luyện tâm cảnh, mặc dù biện pháp khá cực đoan.

Chỉ còn lại có hai mươi trượng, nhưng hai người đều không còn một tia nguyên khí nào, ý thức cũng mờ nhạt đi, đơn thuần là dựa vào ý chí mà tiếp tục leo lên. Vì mồ hôi đổ liên tục, cả hai là biểu hiện của sự mất nước, sắc mặt hơi tái nhợt.

Thiếu nữ nhìn chỉ còn hai mươi trượng trước mắt, cắn chặt môi dưới lớp khăn, dùng đau đớn kí©h thí©ɧ bản thân.

Đôi mắt lóe lên quyết liệt, chút ít nguyên khí ít ỏi của bản thân trong khoảng khắc bùng nổ ngưng tụ ra một tấm thủy kính, thời gian duy trì chỉ có vài chục giây mà thôi.

Thiếu nữ nhân khoảng khắc ngắn ngủ đó, nàng ta dùng thủy kính làm lực bật cho bản thân. Tốc độ thăng nhanh, cả người tức khắc bay vọt lên trên mười lăm trượng đạt tới chín mươi lăm trượng.

Có điều cái này mang sơ hở chết người là khi nàng ta không còn lực thì chắn chắn sẽ rơi xuống. Chính là khoảng khắc chỉ vừa mới qua trượng thứ chín mươi lăm sẽ rơi xuống, thì thiếu nữ xuất nhiễn kiếm ra, đâm vào vách núi.

Nhuyễn kiếm của thiếu nữ nhìn vậy mà sắc bén ngoài sức tưởng tượng, trực tiếp đâm thủng vách núi.

Theo quán tính đu người lên trên cao, thiếu nữ nắm lấy dây leo, lúc này chỉ còn hai trượng, nàng ta dùng chút sức cuối cùng bò lên trên. Chưa tới năm phút thiếu nữ liền lên được đỉnh rồi.

Lên đến nơi áp lực liền tiêu tán. Thiếu nữ nhìn lại phía dưới vách, nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên hai mắt mờ mịt, không còn tiêu cự, chính là sắp mất đi ý thức !

Còn Hoàng Phủ Thiên lúc này cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, đôi tay rã rời như chỉ muốn buông ra.

Thiếu nữ thấy vậy lấy nhuyễn kiếm chém vào cách núi, liên tục tạo ra tiếng động , cùng tay nàng ta cũng tác động lên dây leo đung đưa.

Tiếng kêu tác động ý chí của Hoàng Phủ Thiên lần nữa thanh tỉnh, nhìn được thiếu nữ đã leo đến nơi rồi trong ánh mắt lóe lên dị quang, ý chí lại lần nữa đột phá giới hạn, đôi tay kiên định leo lên phía trên.

Chín mươi chín trượng! Một trăm trượng!



Hai tay Hoàng Phủ Thiên đột nhiên nhanh hơn, hắn thét dài một tiếng, thân thể liều mạng bổ nhào một cái bay lên. Khi nhảy đến phía trên đỉnh núi, lập tức áp lực triệt tiêu hết.

Hoàng Phủ Thiên khụy trên đất, thở hồng hộc như trâu, trong lòng lạnh lẽo thầm nghĩ thiếu chút nữa là đi đời nhà ma rồi.

Sau mội hồi mới lấy lại hơi thở bình thường, Hoàng Phủ Thiên liền bắt đầu đánh giá đến hoàn cảnh quanh mình.

Xung quanh trống rỗng, phía trước là một cửa đá. Trên cửa đá đầy đồ án cổ quái. Mà ở xung quanh cửa đá lại có rất nhiều thi thể nằm rải rác . Thi thể chỉ còn vẻn vẹn là xương trắng.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ lần nữa rơi vào trầm ngâm.

Người chết vốn rất bình thường, võ giả nào mà chưa từng thấy qua người chết thậm chí biến kẻ khác thành người chết, nhưng mà số xác chết ở đây nhiều tới buồn cười, ít nhất cũng phải vài chục bộ xác khô nằm đây.

Điều này chứng minh tất cả người có thể tiến vào đây lúc này chỉ còn là cái xác, thế nên ở gần cánh cửa đá đó chắc chắn có cơ quan cạm bẫy rồi.

- Trước tiên chúng ta tạm thời án binh bất động đã, tạm nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần sau đó xông vào tiếp.

Hoàng Phủ Thiên đề xuất ra.

Thiếu nữ cũng gật đầu tạm thời nghỉ ngơi.

Hoàng Phủ Thiên nhóm một ít lửa, sau đó từ giới chỉ lấy ra thịt của Cự Hùng vẫn còn thừa đem nướng. Làm được một hồi mới chợt nhớ ra hắn hình như dùng giới chỉ trước mặt thiếu nữ này hơi nhiều, nhưng nàng ta lại không để tâm tới.

Mấy cái món đồ này đến rất hiếm có, cho dù huynh đệ cùng tông môn cũng không ai khoe ra, tránh “thất phu vô tội” hoài bích có tội. Hắn thấy cái giới chỉ duy nhất ngoài hắn chính là Trần Thập Nhất lấy được từ tên mắt híp, mà tên đó chính là trộm được từ Tiêu Mục.

- Cũng đúng, có thể có sủng thú là một đầu Đại Cực Vị yêu thú thì chắc cũng có giới chỉ của riêng mình, sao lại ngạc nhiên trước hắn chứ.

Nghĩ xong thoải mái, Hoàng Phủ Thiên liền không do dự khi dùng giới chỉ nữa. Lấy ra mấy lọ gia vị tẩm ướp một hồi, hương thơm phưng phức lan trong không khí.

Hoàng Phủ Thiên nấu nướng đơn giản đã hoàn thành, hắn nhìn thiếu nữ nói:

- Cô có muốn ăn không?

Thiếu nữ mở mắt ra nhìn Hoàng Phủ Thiên, lắc đầu rồi tiếp tục nhắm mắt.

Hoàng Phủ Thiên cũng không bắt ép. Hắn nhai nhồm nhoàm miếng lớn, trong thịt của yêu thú Huyền Nguyên cảnh có đại bổ lực lượng. Vừa vặn hồi phục lại phần nhiều tiêu hao.

Nhưng hắn vẫn rất nam nhân để phần cho thiếu nữ một phần, để ở bênh gác nửa. Dù sao cả hai cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, ăn quá nhiều đan dược e sẽ lưu lại ám tật.

Sau khi làm xong Hoàng Phủ Thiên cũng nhắm mắt vận chuyển Minh Ngục Thần quyết luyện hóa thịt yêu thú.

Thiếu nữ kia không thấy động tĩnh gì từ Hoàng Phủ Thiên liền lén mở mắt, thấy hắn khoanh chân tu luyện. Rồi nhìn tới miếng thịt tràn đầy hương thơm kia có chút không nén nổi.

Đắn đo một lúc vẫn là lén lút lấy về ăn, khi hành động còn phải lén xem Hoàng Phủ Thiên có bị tỉnh dậy không.

Mà Hoàng Phủ Thiên cũng mở hé hé mắt, nhìn thấy thiếu nữ ăn thịt mình nướng trong lòng khẽ cười.

- Có kinh nghiệm của Mộc Thiên Tuyết rồi, từ giờ gặp nữ nhân nào đeo khăn che mặt cả ngày thì đã biết cách ứng phó để đối phương không ngượng ngùng.

Hắn thầm nghĩ, nữ nhân thế giới này thật là phiền phức, có khuôn mặt cũng không thể để lộ.
« Chương TrướcChương Tiếp »