Nam tử áo bào xám cười một tiếng, thân hình như quỷ mị biển mất khỏi hư không loạn nhận mỏng như cánh ve xẹt qua một tia sáng màu bạc trong suốt.
Phốc. Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy bộ pháp của đối phương huyền diệu đến kinh người, tốc độ công kích đã sắp vượt qua cực hạn phản ứng của võ giả bình thường.
Còn may dưới tình huống vận chuyển Yên Sở quyết sự tập trung năng lực phản ứng tăng mạnh, mới có thể khó khăn tránh thoát. Nếu đổi lại là Hoàng Nguyên trung kì chứ không phải bình thường chỉ e đã sớm chết dưới tay hắn rồi.
Loạn đao mỏng như cánh ve trong tay nam tử áo bào xám sắc bén vô cùng, không phải là đao kiếm bình thường, cho dù cơ thể hắn mạnh hơn bình thường, e rằng cũng không ngăn cản được chút nào.
Hoàng Phủ Thiên chỉ cần sơ suất một chút thì mạng nhỏ liền đi đời.
Ý đồ của hắn chính là tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Chi tiếc rằng kinh nghiệm tác chiến của nam tử áo bào xám quá phong phú, trải qua đánh gϊếŧ sinh tử, động tác cực kỳ cay độc, cơ bản không có sơ hở trí mạng cho dù chỉ là một chút sơ hở.
- Đao pháp Nhật cấp trung phẩm, bộ pháp Nhật cấp hạ phẩm. Toàn bộ đều là cảnh giới đại thành, đặc biệt là đao pháp của hắn.
Trong quá trình Hoàng Phủ Thiên mạo hiểm né tránh, cũng ước lượng được thực lực của đối phương. Kết quả cuối cùng, hiển nhiên khiến hắn lạnh cả người.
Tu vi của nam tử áo bào xám đã đạt đến Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh phong, hơn nữa còn đều tu luyện vũ kĩ cao cấp đại thành, tuyệt đối là vương giả tinh anh trong đám Hoàng Nguyên hậu kì.
Hơn nữa liên tục chiến đấu, Hoàng Phủ Thiên cảm thấy nội thương của mình mơ hồ có dấu hiệu phát tác.
- Cứ tiếp tục dây dưa với hắn như vậy, chỉ có đường chết, còn không bằng...
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên lóe lên lệ quang đã nghĩ ra một kế hoạch. Hắn đột nhiên rời khỏi vòng chiến, phát huy Tật Phong Bộ đến mức tận cùng. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhảy vào trong rừng cây, chạy vào sâu trong Vạn Nguyên lâm.
- Chạy đi đâu!
Nam tử áo bào xám khẽ giật mình, không chịu thua kém, giống như là u linh truy đuổi sát nút.
Đường đi này với Hoàng Phủ Thiên tương đối thân thuộc vì hắn cùng bọn Tần Quân đã đi tới cả đi và về hai lần, trong thời gian đó Hoàng Phủ Thiên đã ghi nhớ hết trong đầu. Nên đường đi hết sức thông suốt.
Ngược lại nam tử áo bào xám lại bị chướng ngại vật ảnh hưởng, chỉ đành bắn ra một luồng nguyên khí, chấn nát bấy những cành lá cỏ dại cản đường.
- Đuổi theo ta xem, ta sẽ đem cho người một kinh hỉ
Trên mặt Hoàng Phủ Thiên tính toán kĩ lưỡng. Cũng không trông mang từ lão gì quỷ dị kia nữa, tự mình cứu mình. Hắn nhảy một cái cảm giác khí huyết toàn thân càng ngày càng thông suốt, Tật Phong Bộ mơ hồ có chút tinh tiến.
Grào...
Yêu thú rống lên một tiếng, phát ra sát khí cường đại khiến cho nam tử áo bào xám cũng khẽ rùng mình.
- Tiểu súc sinh này... thật đáng giận!
Nam tử áo bào xám nghiến răng nghiến lợi. Nếu là yêu thú cấp thấp thông thường thực lực chỉ tương đương Tiểu Cực Vị sơ kì hay trung kì, Đối diện với những loại đó, nam tử áo bào xám tự thấy có thể tự bảo vệ bản thân được.
Nhưng nếu vận khí không tốt, gặp phải yêu thú cao cấp, vậy thì càng nguy hiểm, võ giả bình thường gặp phải ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có.
Đến một địa phương nọ, Hoàng Phủ Thiên liếc mắt vào trong hang động, lấy mũi tên từ giới chỉ trực tiếp ném vào vị trí đó. Chớp mắt hang động sáng rực lên, bên trong truyền tới tiếng mèo kêu vô cùng hoang dã.
Thân hình Hoàng Phủ Thiên liền nhoáng lên, giấu mình trong một gốc đại thụ lá cây xum xuê, sau đó nhanh chóng tản ra toàn bộ nguyên khí, hoàn toàn ngưng thần.
Mặc dù không có tu luyện tâm pháp ẩn dấu nhưng Hoàng Phủ Thiên, hắn thông qua nam tử áo bào xám thôi diễn được một ít. Đem che dấu hơi thở và tản đi nguyên khí thì hoàng toàn không vấn đề.
Một đại miêu dáng vẻ kì dị từ trong động chạy ra, nhìn thấy nam tử áo bào xám, không phải Nhị Miêu Vĩ còn lại đây sao? Thì ra đây là chỗ mà bọn họ từng bắt Nhị Miêu Vĩ, giờ này nó triệt để phát cuồng, con và chồng bị nhân loại bắt đi, rồi còn tiếp tục đến đốt nhà nó, nhìn nhân nam tử áo bào xám đột nhiên tấn công. Con ngươi như đôi ngọc bích của Nhị Miêu Vĩ bắn tinh quang ra bốn phía.
Một đạo hào quang màu lam nhàn nhạt, mà nam tử áo bào xám này cũng rất nhanh, thân hình hắn như tia chớp thối lui về phía sau!
- Súc sinh vô sỉ!
— QUẢNG CÁO —
Event
Nam tử áo bào xám kinh hãi mắng lớn, hắn biết rõ vị trí ẩn thân đại khái của Hoàng Phủ Thiên, tiếc rằng lúc này đã bị Nhị Miêu Vĩ quấn lấy.
Nhị Miêu Vĩ nếu được xưng là sát thủ tia chớp của rừng rậm, tốc độ tự nhiên cũng là không gì sánh kịp! Vươn móng vuốt chộp vào hai mắt của nam tử áo bào xám kia...
Nam tử áo bào xám không tầm thường, né được chiêu trí mạng. Nhưng Nhị Miêu Vĩ đã quá điên cuồng, căn bản không có ý định buông tha, thân mình nó thoáng ngưng lại trên không trung, ngay sao đó lại hung hăng chộp một cái, từ mi tâm kéo dài tới miệng của hắn.
Loạn nhận từ trên thân ngưng tụ, hung hăng đánh vào hướng Nhị Miêu Vĩ đang lướt qua trước mặt mình! Kết quả vẫn trượt.
- Ha ha ha....
Hoàng Phủ Thiên trốn trong khe hở của đại thụ, nhìn thấy cảnh này mà bật cười hả hê.
- Hắc hắc, đừng trách ta bỏ đá xuống giếng.
Bởi vì trốn trong đại thụ, cành lá rất tươi tốt, cho nên Hoàng Phủ Thiên có thể nhìn thấy nam tử áo bào xám, mà đối phương thì lại không nhìn thấy hắn. Hoàng Phủ Thiên trung tính toán chuẩn quỹ tích lộ tuyến ba mũi tên đặt lên dây cung, từ từ kéo căng.
Hắn cũng không ra tay ngay.
- Một khi phát ra công kích, khí tức của ta nhất định sẽ bị Nhị Miêu Vĩ kia phát hiện, nó trời sinh thù giai có lẽ sẽ nhận ra mình.
Đúng lúc này, mặt đất và cây rừng ở xung quanh đột nhiên truyền đến một trận chấn động rất nhỏ, phảng phất như có quái vật khổng lồ đi ngang qua.
Rít...Nhị Miêu Vĩ đột nhiên run lên, đình chỉ công kích, rùng mình một cái. Động tác mau lẹ lao vèo bên trong ngậm con con vào miệng. Sau đó, giống như một tia sáng màu xanh biếc, thấp thoáng tung mình vài cái, liền biến mất trong rừng rậm!
Grào...
Một tiếng gào rú kinh hồn vang lên, chấn động phạm vi mười dặm, khiến cho vô số dã thú, thậm chí là yêu thú đều sợ hãi mà nằm rạp xuống.
- Là thứ gì?
Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, màng nhĩ chấn động, chẳng qua khí tức và tiếng gào này lại khiến hắn vô cùng bất, an tâm lý hoảng loạn.
Không tốt... Nam tử áo bào xám dường như cũng ý thức được điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đối với khu rừng hoang nguyên thủy cổ xưa như Vạn Nguyên lâm, nam tử áo bào xám rõ ràng biết nhiều tin tức hơn xa Hoàng Phủ Thiên.
- Kia là...
Một giọng nói phiêu phù truyền vào tai Hoàng Phủ Thiên.
- Một trong các vương của vòng ngoài này, yêu thú Trung Cực Vị điên phong Tử Dực Hổ Vương, tiểu tử nhà ngươi cẩn thận. Bị nó phát hiện là hết chạy.
Hoàng Phủ Thiên rợn tóc gáy, hắn nhận ra giọng nói của lão già chết tiệt kia, đặc biệt là câu nói yêu thú Trung Cực Vị sơ kì điên phong, tức là gần chạm tới Trung Cực Vị trung kì ngang bằng với Huyền Nguyên hậu kì cao thủ.
Tử Dực Hổ Vương, sau lưng là hai cánh màu tím đen, cao tới bảy tám mét, dài đến hơn mười thước, giống như một tòa núi nhỏ. Dáng vẻ khổng lồ như vậy, lại có tử sắc, khiến người khác phải kinh sợ không ngớt. Đáng sợ nhất chính là trên lưng hổ còn có một đôi cánh màu đen, có thể bay trong khoảng ngắn.
Ầm ầm.
Hai cánh của Tử Dực Hổ Vương đi qua nơi nào thì cây cối sụp đổ một mảng lớn, một đại thụ chừng ba bốn người ôm, trong khoảnh khắc liền hóa thành mảnh vụn. Một cỗ sóng khí vô hình tản ra phạm vi vài chục trượng hiển nhiên vượt qua cực hạn của nhân loại.
- Yêu Thú cao cấp, thực lực có thể tiếp cận Huyền Nguyên hậu kì cao thủ!!
Nam tử áo bào xám liền rơi vào sợ hãi tột cùng, hai chân run rẩy không ngừng.
Khí tức của hung thú cao cấp đã ép đến, khiến cho vô số yêu thú đều sợ run mà nằm rạp xuống.
Đó là một cỗ áp bách huyết mạch toàn bộ sinh linh, cách thật xa vẫn khiến người ta sợ run, không thể nào nhúc nhích.
Hoàng Phủ Thiên đứng ở trên cành lá của đại thụ, hai chân cũng không kìm được mà run rẩy. Dưới khí tức khủng bổ này, thân thể của hắn cũng không khống chế được.
— QUẢNG CÁO —
Event
Grào...
Một tiếng gào lớn vang lên, Tử Dực Hổ Vương hai cánh bổ nhào đến nam tử áo bào xám.
- Chạy
Nam tử áo bào xám dưới tình cảnh tuyệt vọng cũng bỏ chạy theo một hướng khác.
Tử Dực Hổ Vương hai cánh đuổi theo nam tử áo bào xám. Tốc độ truy kích của Tử Dực Hổ Vương hai cánh lúc này cũng tương đối “chậm rãi”, nhưng nam tử áo bào xám đang chạy phía trước lại càng tuyệt vọng vạn phần, khoảng cách ngày một gần hơn.
Nên biết rằng hắn tu luyện vũ kĩ khinh thân Nhật cấp hạ phẩm, đã đạt đến cảnh giới đại thành, tu vi cũng tiếp cận Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh phong, dưới áp lực của tuyệt cảnh sẽ phát huy tốc độ tiềm lực.
- Trảm Nguyệt!
Trước khi nam từ áo bào xám chết, đã phát ra một kích tuyệt mệnh, loan đao mỏng như cánh ve phát ra một trận hàn phong âm thanh rít gào mãnh liệt, hung hăng chém lên người Tử Dực Hổ Vương.
Một kích Trảm Nguyệt kia, khi rơi xuống người Tử Dực Hổ Vương chỉ lưu lại một vệt máu sâu nửa tấc, chút thương thế này đối với quái vật khổng lồ như nó mà nói thì chẳng khác gì gãi ngứa.
Grào...
Tử Dực Hổ Vương hai cánh mở rộng miệng ra, trực tiếp đem cả nam tử áo bào xám và vũ khí của hắn nuốt gọn.
Nam tử áo bào xám liều mạng giãy dụa, miễn cưỡng khôi phục một ít khí lực để nhúc nhích. Rắc rắc... Cái miệng lớn lởm chởm răng nanh trực tiếp cắn nát người nam tử áo bào xám rồi đem nuốt chửng.
Tình cảnh máu tanh này khiến cho Hoàng Phủ Thiên ở trong chỗ tối cảm thấy trái tim lạnh giá. Hắn trước sau đều phải thừa nhận luồng khí tức đáng sợ này, thậm chí có trực giác là Tử Dực Hổ Vương hai cánh này đã nhận ra sự hiện hữu của hắn.
Mắt thấy nam tử áo bào xám bị gϊếŧ, nguy cơ trong lòng Hoàng Phủ Thiên càng lớn, phảng phất như có một bóng ma tử vong bao trùm xuống...
Tử Dực Hổ Vương cặp đồng tử màu tím như hữu ý vô ý lướt qua cây đại thụ mà Hoàng Phủ Thiên đang nấp. Cái gì! Hắn cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng. Yêu thú đạt tới cấp bậc cao cấp này đã không thể dùng lẽ thường để suy xét.
- Chạy! Nhanh chạy... Nếu không chạy thì một chút hy vọng cũng không còn.
Đáy lòng Hoàng Phủ Thiên nảy sinh du͙© vọиɠ cầu sinh mãnh liệt. Dưới loại áp bách khiến hít thở không thông này, Hoàng Phủ Thiên càng ngày càng tỉnh táo.
Chạy!
Thân hình của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh linh dật, tìm đúng một góc chết mà đối phương không nhìn tới chạy về phía xa. Thế nhưng, dù vậy thì Hoàng Phủ Thiên vẫn cảm nhận được một luồng khí tức áp bách đang nhìn mình chăm chăm.
Tốc độ võ học khinh thân Tật Phong Bộ của hắn cũng tăng lên vài phần. Hơn nữa, lực lượng khí huyết trong cơ thể cũng bị đè nén mạnh vượt qua cực hạn bình thường.
- Tật Phong Bộ tiến vào tầng hai rồi rồi...
Vậy là một bước của Hoàng Phủ Thiên có thể đạt được tới sáu tới bảy mét. Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được tiến bộ của mình, trong lòng không cảm thấy vui mừng gì vì cho dù có chạy thêm mười dặm nữa cũng khó mà trốn thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của đối phương.
Cũng may, Tử Dực Hổ Vương vẫn còn cách hắn một đoạn lúc này nó đang hết sức “chậm rãi” đuổi theo hắn.
Hoàng Phủ Thiên vốn cho rằng đối phương đã ăn no sẽ từ bỏ truy đuổi mình. Thế nhưng, chỉ thấy trong mắt Tử Dực Hổ Vương lập lòe tia sáng.
- Đồ súc sinh này.
- Nếu không muốn chết thì chạy sâu vào trong Vạn Nguyên lâm theo chỉ dẫn của ta.
Giọng nói của lão già lần nữa truyền tới, không biết lão ở đâu, vị trí nào nhưng dường như lão có thể quan sát được tất cả sự tình. Tử Dực Hổ Vương là Trung Cực Vị yêu thú, lại không hề phát hiện lão già. Có lẽ cảnh giới của lão so với hắn tưởng tượng càng cao.
Giờ chỉ có thể tin tưởng lão được thôi.
Hoàng Phủ Thiên điều động hết nguyên khí tác động vào Tật Phong Bộ, cả người như gió mà lướt đi theo chỉ dẫn của lão già kia. Còn Tử Dực Hổ Vương chỉ nhàn nhạt đi theo, kéo gần khoảng cách đôi bên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Phía trước xuất hiện một dòng suối, đối diện đó là một cái hạp cốc.
Không còn đường, không có hướng dẫn, chỉ có thể tiếp tục lao tới. Hai chân của Hoàng Phủ Thiên lướt nhẹ trên mặt nước, rất nhanh đã phóng qua dòng suối này.
Tử Dực Hổ Vương ở đằng sau đột nhiên xòe rộng hai cánh bay đến giữa không trung đuổi theo Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên giật mình hoảng sợ, phát huy tốc độ đến cực hạn, bay thẳng đến huyệt động trong hạp cốc.
Trong tầm mắt, huyệt động càng lúc càng gần
Mười dặm... Chín dặm... Tám dặm...
Khoảng cách dần rút lại.
Mắt thấy huyệt động chỉ còn cách một đoạn nhỏ, Hoàng Phủ Thiên đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh.
Phù...
Một luồng khí tức âm trầm tràn ngập máu tanh từ trong hạp cốc tản ra.
Hít... khà...
Trong huyệt động chui ra một con cự mãng ba mắt tráng kiện như thùng nước, dài đến hơn mười thước, kích thước to lớn dị thường, khiến người khác phải giật mình kinh hãi. Khí tức của cự mãng huyết sắc cũng không kém hơn Tử Dực Hổ Vương chút nào.
- A...
Thân hình Hoàng Phủ Thiên cứng đờ, giống như hóa đá. Trước là cự mãng sau lưng là đại hổ, đây chính là tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh.
Hai con hung thú bốn mắt nhìn nhau, đứng giằng co từ xa. Tử Dực Hổ Vương đang ở giữa không trung phát ra một tiếng rít gào, giống như đang thị uy. Cự mãng huyết sắc cũng không nhượng bộ chút nào, đây là địa bàn của nó, không thể để bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Thấy đôi bên bị thu hút bởi nhau, Hoàng Phủ Thiên cắn răng liếc vào trong nơi tối tăm kia cắm đầu chạy. May nắm cho hắn hai vương giả của Vạn Nguyên lâm mới lười để ý kiến hôi như hắn.
Giằng co hồi lâu, Tử Dực Hổ VƯơng cuối cùng đã có chút mất kiên nhẫn, gào lên một tiếng, lao thẳng đêm cự mãng huyết sắc.
Thân hình cự mãng huyết sắc dựng thẳng lên, nghênh đón Tử Dực Hổ Vương.
Ngay lập tức, hai con hung thú to lớn lao vào đánh nhau quyết liệt, mặt đất bị chấn động, tro bụi nổi lên khắp bốn phía.
Grào... rit... Lúc này, cự mãng huyết sắc và Tử Dực Hổ Vương đang quấn lấy nhau, cắn xé dữ dội. Một hồi lâu, động tĩnh của hai hung thú cũng ngày một nhỏ đi.
Hoàng Phủ Thiên ở trong không dám vọng động, im lặng tiếp tục đợi, hơn một canh giờ sau hắn mới ngó ra ngoài xem. Bên ngoài hai con quái vật này đã tuyệt khí bỏ mình, thi thể của hai hung thú đã bị tổn hại rất nặng.
Bụng của Tử Dực Hổ Vương bị rách một lỗ lớn, bên trong nam tử áo bào xám chưa hoàn toàn bị tiêu hóa, lộ ra nửa người và món vũ khí mỏng như cánh ve. Hoàng Phủ Thiên có chút động tâm.
Gào nhưng xung quanh vang lên tiếng yêu thú, trong phạm vi mười dặm, có rất nhiều, thậm chí vài chục con yêu thú đang chạy đến gần đây, thực lực mạnh nhất trong số đó có thể sánh ngang với Huyền Nguyên cảnh sơ kì.
- Không tốt, thi thể của hai yêu thú cao cấp này đã thu hút những yêu thú khác tới.
Nhìn xác của tên nam tử áo bào xám kia, cách hắn khoảng hơn mười mét, có lẽ có cơ hội Hoàng Phủ Thiên tức tốc thi triển Tật Phong Bộ mạo hiểm chạy ra ngoài, tức tốc thu hồi Loan Nhận của nam tử kia rồi xem xét trên người hắn có gì không.
Khí tức yêu thú ngày càng gần, Hoàng Phủ Thiên căng thẳng. Chợt sờ thấy hai quyển sách, không cần biết là gì thu vào luôn rồi ngay lập tức quay đầu bỏ chạy vào hang, không chỉ ở vòng ngoài mà chạy tới sâu tít vào bên trong đó.