Chương 2: HỆ THỐNG HỒNG BAO NGHỊCH THIÊN

“Ai, không nghĩ tới đường đường là đích nữ của Phượng gia lại rơi vào kết cục thê thảm thế này.”

“Ha ha, nếu như nàng ta là một thiên tài, làm sao có thể rơi vào kết cục thê thảm thế này, một phế vật không thể tu luyện linh khí mà thôi, còn cùng hạ nhân làm ra chuyện đáng xấu hổ kia.”

“Đi mau đi mau, ở đây luôn có cảm giác ghê rợn.”

“Ai, Đại tiểu thư nàng chết về sau, nếu là muốn tìm người báo thù, thì tuyệt đối đừng đến tìm bọn ta a, chúng ta chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.”

Hai người nói xong lời này, cước bộ nhanh như gió rời đi.

Bọn họ không nhìn thấy, nữ tử nằm trên đất, từ lâu đã tỉnh lại, đem những lời bọn họ vừa nói toàn bộ nghe hết.

Chờ hai người bọn họ đi rồi, nữ tử xé mở ga giường trên đất, giãy giụa từ dưới đất ngồi dậy.

Nếu như hai người vừa nãy thấy được một màn này, nhất định là sẽ bị hù chết.

Phượng Cửu cuối cùng ngồi dậy, toàn thân phát run, trong mũi miệng toàn bộ đều là nước lạnh, nàng không chịu được lạnh run, không ngừng ho khan.

Đưa tay bắt được một cái đầu người, Phượng Cửu đột nhiên ngừng ho khan, chăm chú liếc nhìn cái đầu lâu trên tay, đột nhiên vung tay, đem đầu lâu vứt bỏ đi.

Nàng nháy mắt một cái, nhìn xác người bốn phía, không nhịn được tuông ra một câu chửi bậy: “đại gia nhà ngươi!”

Nàng nhớ rõ ràng chính mình còn đang thi hành nhiệm vụ, tiếp đó xảy ra một tiếng nổ lớn, sau đó thì nàng mất đi tri giác.

Đây là nơi quái quỷ nào, không lẽ nàng chết rồi?

Không đúng, còn có thể cảm thấy lạnh, người chết rồi thì không có cảm giác.

Phượng Cửu cuối cùng xác định mình không có chết, giãy giua từ dưới đất bò dậy.

Nháy mắt sau đó, một cỗ kí ức xa lạ đột ngột trôi qua trong đầu nàng.

Phượng Cửu, mười bốn tuổi, Huyễn ảnh Đại lục, Đại nữ nhi của Đại Phượng Phách tướng quân Thiên Vũ Quốc, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, dung mạo khuynh thành, tại năm mười tuổi gặp biến cố trong lúc tu luyện, gân mạch bị đánh gãy, dung mạo bị huỷ, trở thành phế vật.

Mẫu thân của nàng bỗng nhiên biến mất khi nàng mới năm tuổi, cũng may trước kia mẫu thân cứu mạng Thái tử, hoàng thượng vì báo ân, lại thêm Phượng Cửu là thiên phú, đồng thời là đích nữ thân phận, liền ưng thuận hôn ước của nàng cùng Thái tử, chờ đến khi trưởng thành sẽ đại hôn.

Không có cha đau, không có nương yêu, còn bị tỷ muội ức hϊếp, càng quan trọng chính là người mà nguyên chủ ái mộ tâm niệm – thái tử Thiên Vũ Quốc Nam Cung Trần lại đối với nàng chán ghét đến cưc điểm, đến mức hợp mưu cung nhị muội muội đem nàng dìm chết.

Được, rất tốt, Nam Cung Trần, Phượng Vũ, tất nhiên Phượng Cửu ta đã chiếm cứ thân thể này, có thù tất báo, nỗi hận này tất phải trả.

Phải biết rằng, Phượng Cửu nàng từ trước đến nay không phải là dễ khi dễ.

Phế vật thì như thế nào, Phượng Cửu ta chính là Vương bài đặc công Quỷ y, không có linh khí cũng có thể đứng trên đỉnh cao của Đại lục này.

Phượng Cửu sờ cằm một cái, bây giờ quan trọng nhất vẫn là rời khỏi nơi này trước, người nàng vừa mới đúng lên, trong đầu liền vang lên âm thanh điện tử.

“Hệ thống chí tôn hồng bao bắt đầu nhận chủ nhân,.”

Tích tích tích tích!

Lại là một hồi âm thanh của hệ thống.

Sau một hồi lâu sao, Phượng Cửu hồi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc nhìn tay trái của minh, một cái điện thoại trong suốt liền khắc ở trên bàn tay, hơn nữa phía trên chỉ có một phần mềm: Hệ thống chí tôn hồng bao.

“Chết tiệt!” Phượng Cửu chửi mắng một tiếng, một mặt kinh ngạc, nàng kiếp trước thích nhất chính là cướp hồng bao, nghĩ không ra lại có một hệ thống lì xì như vậy.

Phượng Cửu đứng vững, kiểm tra thân thể môt chút, kiểm tra hết một lượt, đan điền của nàng đúng là bị hỏng, nhưng mà gân mạch thế nhưng là thông suốt.

Mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, bất quá đây chính là một niềm vui vô cùng to lớn!

Nàng ngược lại là muốn xem đôi tra nam tiện nữ kia, sau khi biết gân mạch nàng vẫn tốt sẽ là cái biểu hiện nào đây?

“Chưa chết?” Một đạo âm thanh lãnh khốc vang vọng từ trên đỉnh đầu của Phượng Cửu.