- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Chí Tôn Bao Lì Xì: Chiến Thần Vương Gia Sủng Lên Trời
- Chương 10: CHỜ TƯỚNG QUÂN TỚI PHẠT NGƯƠI
Chí Tôn Bao Lì Xì: Chiến Thần Vương Gia Sủng Lên Trời
Chương 10: CHỜ TƯỚNG QUÂN TỚI PHẠT NGƯƠI
Người ở chỗ này cũng không dám tới đối mặt, rối rít cuối đầu.
Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Chỉ với thời gian một chén trà, một Hoa bà bà êm đẹp, phút chốc trở thành độc nhãn long.
Đám người này thật sự là không có dũng khí tiến lên nữa.
Phượng Cửu hài lòng ngoắc ngoắc môi: “đây chính là kết quả dám chọc giận Phượng Cửu ta đây, nhớ kỹ, Phượng Cửu trước kia đã chết, bây giờ đứng trước mặt các ngươi là một Phượng Cửu hoàn toàn mới, cũng chính là đại tiểu thư tướng quân phủ.
Nếu người nào muốn cố tình trêu chọc bản tiểu thư, thì Hoa bà bà sẽ là kết quả của các ngươi.”
Uy hϊếp thì thế nào, nàng chính là đang ở chỗ này trắng trợn uy hϊếp!
Hạ nhân chỗ này bị doạ đến thân thể co rút, càng không ngừng lui về phía sau, khuôn mặt trắng bạch, môi không ngừng rung rẩy.
Con chó đen nhỏ đứng oai vệ trên đầu vai của Phượng Cửu, chính là một bộ dạng kiêu ngạo giống như một tướng quân đánh thắng trận.
Khuôn mặt Điền di nương tức giận đến đỏ bừng, nhưng không thể không đem lửa giận ấp xuống.
Ngay cả cam cấp bậc năm Hoa bà bà cũng bị Phượng Cửu khi dễ, những hạ nhân này cũng không lợi hại như Hoa bà bà, cho dù coi như toàn bộ cùng xông lên, cũng không nhất định là đối thủ của Phượng Cửu.
“Người đâu, mau đỡ nhị tiểu thư cùng HOa bà bà trở về.” Điền di nương cắn chặt răng nghiến răng nghiến lợi dùng giọng điệu vốn dĩ dịu dàng quát lên theo kẽ răng: “Phượng Cửu, chờ lão gia trở về, ngươi hãy đợi chịu phạt đi.”
“Nha, vậy ta sẽ ngoan ngoãn mà chờ, nói cho cha ta biết, mẹ con các người bình thường khi dễ ta như thế nào.” Nàng cười nói một cách vô cùng phách lối.
Thật sự cho rằng nàng vẫn là nguyên chủ hèn yếu nhu nhược của trước kia hay sao, thực sự là nực cười.
Điền di nương bị lời này chọc giận tới lảo đảo về trước hai bước, nếu không phải có nha hoàn tai mắt lanh lẹ kéo lại, nói không chừng chưa biết diễn ra chuyện gì?
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời đi, cả viện lại khôi phục lại những ngày qua yên tĩnh.
Phượng Cửu dời một cái ghế ngồi dưới thái dương phơi nắng, trong lòng bàn tay là con chó nhỏ, chính là một người một chó, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đối với linh thú này, nàng cũng bó tay rồi.
Làm gì có linh thú nhỏ như vậy, đây không phải là hố người sao?
Nhỏ thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn là một con chó.
“Chủ nhân chủ nhân, người cũng đừng xem thường ta, ta mới vừa rồi còn giúp người đánh đuổi người xấu đi!” Chó đen nhỏ lắc đầu vẫy đuôi, cọ xát lòng bàn tay Phượng Cửu/
Nàng im lặng trợn trắng mắt: “vậy ngươi còn có tác dụng, nhỏ như vậy, sẽ không bị các linh thú khác một ngụm ăn sạch!”
“Chủ nhân, cái này người nói sai rồi, mặc dù ta nhỏ, thế nhưng là tốc độ ta nhanh, hơn nữa ta thật sự rất lợi hại, không chỉ có thể giúp người đánh người, còn có thể tìm thiên tài địa bảo giúp người, ta đây chính là mũi rất thính!” chó nhỏ một dạng dương dương đắc ý giương đầu lên.
Đôi mắt Phượng Cửu tựa như hồ sâu, trong nháy mắt liền phát sáng lên.
“Vậy ngươi giúp ta tìm xem nơi này có thiên tài địa bảo hay không?”
Chó đen nhỏ gật đầu một cái, lại lập tức lắc đầu: “Chủ nhân, ở đây không có thiên tài địa bảo đặc biệt, người nếu là muốn đồ tốt, chính là phải đi sang nhà bên cạnh.”
Phượng Cửu nháy mắt hoài nghi cho là nàng nghe lầm, phủ tướng quân không có thiên tài địa bảo tốt, đây không phải là nói đùa sao?
Phải biêt cha nàng là đại tướng quân, không nói từ chiến trường mang về, chính là đồ hoàng thượng ban thưởng cũng có rất nhiều đi.
Con chó đen nhỏ này lại còn nói, không có gì đặc biệt tốt!
“Chủ nhâ, ta nói chính là sự thật, nhà bên cạnh thì có một gốc Trân Châu thảo vạn năm, dây mới chính là bảo bối a.!” Chó đen nhỏ khi nói đến ba chữ Trân Châu thảo tròng mắt sáng lên, giống hệt như thấy được khúc xương lớn.
Phượng Cửu hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, bò lên trên cây đại thụ dựa vào tường.
“Người nào?” Một đạo âm thanh lãnh khốc dị thường vang lên.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Chí Tôn Bao Lì Xì: Chiến Thần Vương Gia Sủng Lên Trời
- Chương 10: CHỜ TƯỚNG QUÂN TỚI PHẠT NGƯƠI