Chương 7: Ăn vạ

Nhiễm Uổng Thư còn đang lo lắng thân thể em gái quá mức mệt mỏi, vội vàng kết thúc xã giao liền tới rồi tìm cô, không nghĩ tới mới vừa tiến vào quán bar liền thấy em gái dựa vào bên cạnh quầy bar, đứng bên cạnh là một thanh niên tóc vàng nhìn qua liền thấy không quá đứng đắn.

Thanh niên tóc vàng không biết nói gì đó, sau đó liền dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu em gái.

Hắn nhìn đến trong lòng rất không thoải mái, tùy tay kéo kéo cà vạt, cất bước đi hướng quầy bar.

“Nhiễm Từ, đã sắp 9 giờ.” Nhiễm Uổng Thư trầm khuôn mặt đi đến bên cạnh em gại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô.

Nhiễm Từ đang bị pheromone của Carlos kí©h thí©ɧ đến muốn nôn, đột nhiên bên cạnh lại truyền đến âm thanh quen thuộc, cô vội vàng tháo khẩu trang, xoay người nhào vào lòng ngực của anh trai hít một ngụm thật sâu mùi hương gỗ dễ ngửi của anh trai, mới nhịn được cơn nôn dưới dạ dày.

Bị cô chủ động nhào vào trong ngực, làm Nhiễm Uổng Thư đột nhiên không kịp trở tay, thậm chí tay chân còn có chút luống cuống, thời điểm hắn duỗi tay kéo cô liền biết ngữ khí nói chuyện của mình không đúng, hắn tưởng rằng em gái sẽ quăng tay hắn ra cùng hắn cãi nhau một trận, không nghĩ tới……

Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể hắn đều cứng đờ, không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt.

“Anh trai, nơi này nặng mùi quá, chúng ta về nhà đi.” Nhiễm Từ ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Uổng Thư, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

“Ân…… Được.” Nhiễm Uổng Thư không nghĩ tới hôm nay em gái sẽ ngoan như vậy, ngoan đến làm hắn có chút không biết phải cư xử như thế nào, chỉ có thể thấp thấp lên tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua thanh niên tóc vàng còn đang ngây ngốc đứng bên cạnh, liền lôi kéo em gái rời khỏi quán bar.

Lúc sau ngồi trên xe, Nhiễm Uổng Thư nói với tài xế một câu về nhà, liền kéo lên vách ngăn, ngăn cách hàng ghế trước và sau.

Nhiễm Từ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thấy Nhiễm Uổng Thư không nói gì, cô lại nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh trai, phát hiện anh trai nhìn về phía cô, cô mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh trai, vừa rồi em mới hít vào một đóng pheromone, anh có thể …… Ôm em một cái? Em thật sự khó chịu.”

Cô nói như vậy, Nhiễm Uổng Thư cũng nhớ tới cái thanh niên tóc vàng kia xác thật trên người có mùi phenomone nồng nặc, hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của em gái, không nói một lời duỗi tay kéo cô vào lòng ngực mình, lại đem ghế dựa điều chỉnh, làm cô có thể thoải mái mà ngồi ở trên đùi hắn.

Nhiễm Từ mới cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào trong lòng ngực anh trai, nhiệt tình ngửi mùi của anh trai.

Hương vị nồng đậm lại ôn hòa, có chút giống mùi đàn hương, cùng tính cách của anh trai giống nhau, vừa trầm ổn mà lại nội liễm.

“Về sau ít tới chướng khí mù mịt địa phương như vậy.” Nhiễm Uổng Thư nhẹ nhàng đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh của cô, cảnh cáo vỗ nhè nhẹ eo cô, “Nếu anh đi công tác thì làm sao bây giờ? Ai có thể tới giúp em?”

“Dạ……” Nhiễm Từ rầu rĩ lên tiếng, lại không có phản bác lại anh trai.

Thấy cô ngoan thành như vậy, làm Nhiễm Uổng Thư đều nói không nên một câu.

Không khí trong xe lại nặng nề, bên tai Nhiễm Từ chỉ còn tiếng tim đập mạnh mẽ của anh trai, âm thanh quy luật làm cô lại bắt đầu mệt rã rời, bất tri bất giác lại ở trong lòng ngực của Nhiễm Uổng Thư ngủ rồi.

Nhiễm Uổng Thư ánh mắt đen tối, lẳng lặng nhìn em gái đang ngủ yên ở trong lòng ngực của chính mình, hắn nhớ tới khi nhìn đến Nhiễm Từ bị thằng đàn ông khác đυ.ng vào, trong lòng bản thân lại không thể hiểu được hỏa khí ấy, hắn không biết đó là cái gì, lại cũng minh bạch cảm tình của bản thân đối với em gái, có lẽ từ ba năm trước đây liền bắt đầu có chút hỗn loạn.

Không có biện pháp hoàn toàn đối đãi với cô như một người phụ nữ, cũng không có biện pháp đối đãi với cô như em gái.

Chính là, Nhiễm Từ là em gái ruột hắn, là người cùng dòng máu với hắn cuối cùng trên cuộc đời này.

Bọn họ làm việc trái với luân thường, hắn vì không có biện pháp trơ mắt nhìn Nhiễm Từ chết trước mặt hắn, Nhiễm Từ là vì để sống mới cùng với hắn lên giường, nếu Nhiễm Từ thân thể không có vấn đề, bọn họ vĩnh viễn đều sẽ chỉ là huynh muội.

Thời điểm xe dừng lại, Nhiễm Từ còn không có tỉnh, Nhiễm Uổng Thư biết cô sau mỗi lần làm sẽ cực kỳ buồn ngủ, cũng không có gọi cô, chỉ là tay chân nhẹ nhàng ôm cô xuống xe, trở lại trong nhà bọn họ.

Lúc bị ôm xuống xe Nhiễm Từ liền tỉnh, nhưng cô vì cũng quá mệt mỏi, đơn giản làm bộ còn không có tỉnh, ăn vạ trong lòng ngực của Nhiễm Uổng Thư không muốn nhúc nhích.

Sau khi bị đặt tới trên giường, Nhiễm Từ mới mơ mơ màng màng trở mình, liền lại lâm vào bên trong giấc ngủ.

Cô thật sự quá mệt nhọc, chẳng ngại anh trai thay áo ngủ cho cô, cô cũng chỉ là lười nhác giật giật ngón tay, tựa hồ anh trai còn nói gì đó với cô, thanh âm rất nhỏ, cô không có nghe rõ.