Chương 1: Buổi tối có xã giao

Ở Thủ đô trung tâm tài chính nơi có hàng trăm tòa nhà office cao chót vót, ánh mặt trời đầu giờ chiều chiếu rọi vào những cửa sổ thủy tinh, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Trụ sở chính của tập đoàn Tùng Nhuận, tập đoàn này là một trong những doanh nghiệp xuất sắc nhất, top 100 thế giới. Tập đoàn Tùng Nhuận được biết đến với tỷ lệ cạnh tranh khốc liệt nhưng đi kèm với đó là phúc lợi của nhân viên vô cùng tốt, được sinh viên đại học mệnh danh “Giấc mơ của 900 triệu sinh viên tài chính.”

Nhiễm Từ ngồi trong văn phòng thư ký của chủ tịch tập đoàn Tùng Nhuận, trước những câu chuyện phiếm của đồng nghiệp, cô chỉ cười mỉm.

Nơi này không thiếu những sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng, cô chỉ là một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, có thể ngồi chỗ này, hơn phân nửa là vì cô với chủ tịch tập đoàn có mối quan hệ thân thiết, tuy cô không phô trương mối quan hệ này ra nhưng cũng không cố tình che giấu.

“Từ Từ, giám đốc Lý lên tầng 34, mau chuẩn bị trà.” Đồng nghiệp bên cạnh còn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím, không buồn ngẩng đầu lên nói với cô.

Được.” Nhiễm Từ đơn giản đồng ý, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Cô tới nơi này làm việc cũng đã được hai tháng, phụ trách hầu hết những công việc đơn giản này, việc làm chính của cô là sắp xếp hành trình cho chủ tịch, nhắc nhở chủ tịch đúng hạn hạng mục kế tiếp của công việc.

Tuy rằng việc này cũng không đem lại nhiều kiến thức gì lắm, nhưng Nhiễm Từ cũng chỉ yêu cầu một chỗ làm có thể cung cấp cho cô con dấu thực tập, để cô có thể tốt nghiệp đúng thời hạn. Cho nên đối với công việc hiện tại, cô cực kỳ vừa lòng.

Sau khi nhận được tin tức Giám đốc Lý- người đến thương lượng về chuyện hợp tác đã đến phòng tiếp khách, cô mới ra khỏi chỗ ngồi, đến gõ cửa phòng chủ tịch.

Khóa điện tử kêu lên một tiếng nhỏ, lúc này Nhiễm Từ mới đẩy cửa vào.

“Nhiễm tổng, Lý tổng đã đến phòng tiếp khách rồi ạ.” Bước vào văn phòng xa hoa, Nhiễm Từ hướng về phía chủ tịch đang ngồi trên ghế nhìn chăm chú vào màn hình máy tính với vẻ mặt vô cảm, nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Nhiễm Uổng Thư chỉ liếc qua cô, không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không trả lời.

Cô khẽ thở dài, bất lực đổi xưng hô, lặp lại những gì mình vừa nói: “Anh trai, Lý tổng đã tới phòng tiếp khách rồi ạ.” Nghe thấy xưng hô khiến mình hài lòng, Nhiễm Uổng Thư mới rời khỏi chiếc ghế da, sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng khi đi ngang qua Nhiễm Từ, cô cúi đầu kéo tay áo hắn.

Sắc mặt cô có chút phiếm hồng, tựa hồ như có việc gì khó nói ra, phát hiện ánh mắt sắc bén của anh trai vẫn đang nhìn mình, mới mấp máy môi do dự hỏi: “Anh trai, anh... Đêm nay có rảnh không?”

“Lịch trình của anh không phải là em rõ ràng nhất sao?” Nhiễm Uổng Thư nhếch môi cười nhạt nhẽo, nhưng Nhiễm Từ cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe được ngữ khí lãnh đạm trong lời nói hắn.

Mặt cô càng lúc càng đỏ, không nói thêm câu nào nữa, chỉ khe khẽ gật đầu, buông lỏng tay áo của Nhiễm Uổng Thư.

Nhiễm Uổng Thư cũng không nói thêm lời nào, lập tức đi đến phòng khách.

Nhìn theo bóng dáng anh trai, Nhiễm Từ mím môi, cúi đầu trở về văn phòng.

Ở văn phòng ăn không ngồi rồi chơi điện thoại, cô đột nhiên phát hiện ánh sáng trước mặt mình như bị ngăn trở, trong phòng cũng yên ắng hơn rất nhiều, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện là Nhiễm Uổng Thư đang bưng cà phê đứng ở trước bàn làm việc của cô, đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cô.

“Tới văn phòng của tôi một chuyến.” Nhiễm Uổng Thư sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra vui giận, sau khi nói xong những lời này liền xoay người trở về văn phòng của chính mình.

Nhiễm Từ lười biếng trong giờ làm bị ông chủ bắt được, chỉ có thể nhận bản thân xui xẻo, khẽ thở dài, đi theo bước chân anh trai vô văn phòng chủ tịch.

Sau khi đóng cửa lại, Nhiễm Từ giống như học sinh tiểu học vừa phạm sai lầm, bẹp bẹp miệng cúi đầu đứng ở một góc văn phòng, không dám mở miệng nói chuyện.

Nhiễm Uổng Thư đặt ly cà phê lên trên bàn, tùy tiện ấn một nút trên bàn, khóa cửa văn phòng, hắn đứng đối diện Nhiễm Từ, mông dựa vào bàn làm việc, đôi tay khoanh trước ngực lẳng lặng nhìn tiểu cô nương không được tự nhiên đứng một góc.

Sau hồi lâu không nghe thấy tiếng anh trai nói chuyện, Nhiễm Từ chỉ có thể ngẩng đầu len lén nhìn hắn, vừa lúc nhìn thấy anh trai đang nhướn mày.