Edit : Yann.Beta: Đậu XanhCô thấy bản thân sau lần chảy máu mũi này như được thông suốt, nhưng công thần lớn nhất vẫn phải nói đến giấc mơ tối qua.Nói tiếp thì có chút xấu hổ, nhưng trong đầu cô không ngừng chiếu lại vài lần.Blogger mà cô theo dõi là một người đẹp thích đi du lịch khắp nơi, chị ấy vừa thưởng thức cảnh đẹp trên thế giới, vừa săn tìm các chàng trai từ thành phố khác nhau.
Nếu câu được sẽ lăn giường, quay vài video đăng lên tài khoản của mình để chia sẻ cho mọi người.Đường Sùng Ninh thích chị gái này, video của chị ấy rất đẹp, đa phần các đối tượng đều phong độ, Đường Sùng Ninh cảm thấy xem video cũng là một loại hưởng thụ, cho nên luôn ngồi xổm chờ tài khoản của chị ấy đăng bài mới, chờ đến tối hôm qua...!Là một nam khách quý da trắng.Có lẽ do công hiệu của video quá lớn, hoặc là cô thật sự không hề có sức chống cự với trai đẹp, vì thế tối qua cô bắt đầu nằm mơ.Chàng trai tuấn tú da trắng lạnh lùng nằm trên giường lớn trải ga màu đỏ thẫm, nửa thân trên trần trụi, đường cong lưu loát từ đầu vai đến cơ bắp trên bụng nhỏ, trên làn da trắng nõn hiện ra hai điểm hồng nhạt, hô hấp của anh dồn dập, bộ ngực phập phồng.Cô nằm sấp trên người anh, cằm đặt trên bụng nhỏ, bộ ngực bị ma sát đến khó chịu, cô cũng không nóng nảy, đầu ngón tay như có như không cọ qua da anh, anh rùng mình, thở ra khí ướt nóng, nghiên cứu tới lui trên hai điểm hồng nhạt, sau đó há miệng vươn đầu lưỡi.Liếʍ đến lúc người dưới thân phát ra tiếng hút khí thật rõ ràng, sau đó không ngăn được run rẩy.Cô đưa tay đè cổ tay anh, chủ động khống chế, tiếp tục hôn, điểm hồng nhạt bị lưỡi cô liếʍ ướt dầm dề.Cô nghe tiếng thở dốc nặng nhọc của anh, suy nghĩ trong lòng tràn đầy sung sướиɠ, ngón tay chậm rãi trượt qua cổ tay anh, vật cứng cà vào đỉnh vυ", cô cười cắn đầu ti của anh, giọng nói khàn khàn hỏi: "Thoải mái không?"Chóp mũi anh tràn ra một tiếng hừ.Cô giương mắt nhìn anh, nhìn con ngươi ướŧ áŧ mê mang, "Thoải mái không?" Lại hỏi một lần.Lỗ tai anh đỏ đến mức có thể nhỏ máu, mặt và cổ đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, "Ừ.""Còn muốn làm gì nữa?" Cô tiếp tục hỏi, ngón tay xoa khuôn mặt đang nóng lên của anh."Muốn em." Anh đỏ mắt, có chút đáng thương, trong bóng tối vươn tay ôm lấy eo cô, không dùng lực, giống như không chịu được không ngừng vuốt ve, vuốt eo cô, cảm nhận da thịt của cô.Cô bò lên trên, gần sát mặt, mãi cho đến khi hô hấp hai người quấn quýt, cô mới dừng lại.Vẻ mặt anh khó nhịn, ngũ quan đang kêu gào khát cầu, lúc vươn tới hôn cô anh như sói đói gặm thịt, cắn, ngậm lấy, không ngừng mυ"ŧ vào.Cô thích thú nhìn anh mất khống chế, phút cuối cùng ngăn anh lại, như một người ngoài cuộc, anh lại khó chịu đến nỗi sắp khóc.Anh giống như một viên đạn đang chờ phát động, cả người nóng bỏng, làn da trắng nõn vì tìиɧ ɖu͙© mà phiếm màu hồng nhạt."Lớp trưởng...!Tớ thích cậu lắm đó." Cô nói bên tai anh."Cậu có nguyện ý làm Bồ Tát của riêng tớ không?""Nói nguyện ý, tớ sẽ cho cậu làm, nếu không thì thôi." Cô rất ngang ngược, nói những lời này cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, nâng cằm nhìn anh....Cuối giấc mơ, cô nhìn chằm chằm môi anh, cũng không biết anh nói cái gì, rốt cuộc có đồng ý hay không.Tới khi Đường Sùng Ninh tỉnh lại cô có chút hối hận, sớm biết vậy đã không nói nhiều chuyện linh tinh, nên làm trước rồi nói!!!*Thẩm Hòe An biết cô chảy máu mũi thì rất lo lắng, click mở ảnh tự sướиɠ của cô cũng chỉ chú ý tới đống khăn giấy nhét trong lỗ mũi, nhắn tin hỏi máu đã ngừng chưa, đợi cô trả lời khẳng định mới bắt đầu yên tâm."Có thể là nóng quá? Uống nhiều nước một chút, muốn tớ mang thuốc tới không?""Muốn, lúc đi học nhớ đưa cho tớ.""Ừ."Thẩm Hòe An quay đầu lại đánh giá câu trả lời của cô, cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể nói lạ chỗ nào, áp xuống cỗ nghi hoặc trong lòng, anh lại click vào ảnh chụp, lúc này mới phát hiện điểm khó hiểu trong đó ——Đèn trong phòng cô rất tối, ảnh chụp chếch cao, nhưng vẫn có thể thấy rõ đầu vai mượt mà của cô bị lộ ra ngoài.
Anh như bị bỏng, di chuyển tầm mắt, rồi lại đυ.ng phải phải đôi mắt cô, ươn ướt, dáng vẻ rất tủi thân.Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô thật lâu, sau đó khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Thật đáng thương...""Không nên cho cậu ấy ăn khoai tây chiên."*Đường Sùng Ninh vừa đến chỗ ngồi, thấy túi trên bàn đựng đầy thuốc.Lúc cô ngồi xuống, Trần Nhất Chu giương mắt nhìn cô: "Cậu bị bệnh?"Cô nhăn mũi, nói: "Làm sao vậy?""Lớp trưởng cho cậu đó, tớ có nhìn qua, còn có một túi táo đỏ thẫm." Trần Nhất Chu liếʍ liếʍ môi.Đường Sùng Ninh thấy dáng vẻ này là biết cậu ấy đang thèm, "Cậu muốn ăn không?""Nếu cậu mở ra, tớ sẽ ăn một quả." Trần Nhất Chu nhếch môi làm bộ vân đạm phong khinh."Tớ có thể cho cậu cả túi, cậu giúp tớ một việc, nhưng phải bí mật." Đường Sùng Ninh đưa táo đỏ ra, đặt trước mặt Trần Nhất Chu."Gấp cái gì?" Nói xong, Trần Nhất Chu đã xé rách túi táo đỏ.Mùi táo đó chui vào mũi cậu ấy, cậu ấy cầm một quả đưa vào miệng, táo đỏ mềm mại hơi giòn, cậu ấy nhai hai cái rồi phun hạt ra.Đường Sùng Ninh nói: "Rất đơn giản, cậu nói cho tớ...!Trước kia lớp trưởng có từng yêu đương không? Hoặc là nói cho tớ trạng thái tình cảm của cậu ấy."Trần Nhất Chu phun một hạt nữa ra, "Cậu muốn biết cái này làm gì?"Lúc cậu ấy ăn, tay giật nhẹ tóc mình, mở to hai mắt nhìn: "Cậu thích cậu ấy?""Không có, tớ chỉ đơn thuần tò mò thôi." Đường Sùng Ninh mỉm cười, đuôi mắt hướng về phía trước, vẻ mặt Trần Nhất Chu đầy nghi hoặc, "Tớ không thích con trai ngoan ngoãn? Cậu còn không hiểu tớ sao?"Trần Nhất Chu nghe nửa câu sau của cô, bỗng cảm thấy bản thân rất hiểu biết cô, gật đầu: "Hiểu.
Cậu không thích con trai ngoan ngoãn, cậu mê chơi, sao có thể thích loại con mọt sách.""Đúng vậy, cho nên tớ chỉ hỏi chút thôi.""Chắc là chưa từng có bạn gái, lớp trưởng rất ngoan, giáo viên không cho yêu đương sao cậu ấy có thể làm.
Nhưng theo tớ quan sát, trong trường có không ít nữ sinh thích cậu ấy, trong lớp chúng ta cũng không ít." Trần Nhất Chu phun ra hạt thứ tư."Ai thế?" Đường Sùng Ninh nói: "Cậu thử ví dụ vài người đi."Trần Nhất Chu lướt quanh Thẩm Hòe An, "Điểm Na hình như có chút ý tứ, tớ không chắc lắm, chỉ cảm thấy thế, nhưng trước lễ Giáng sinh Lâm Hân Di có tỏ tình, nhưng chắc là bị từ chối rồi.""Lâm Hân Di?" Đường Sùng Ninh thấp giọng hỏi, "Bạn cùng bàn của cậu ấy?""Đúng vậy, ngồi cùng bàn, chính là nữ sinh tóc ngắn kia, cán sự môn ngữ văn lớp chúng ta.""Cậu ấy thiếu chút nữa thì gần quan được ban lộc?" Đường Sùng Ninh lẩm bầm lầu bầu lẩm bẩm."Cái gì?""Vậy lớp trưởng có quan hệ rất tốt với nữ sinh nào không?""Ai nha, cậu ấy đối với ai chẳng tốt, nhưng mà...!nữ sinh thân mật nhất với cậu ấy không phải cậu ư." Trần Nhất Chu nhìn chằm chằm cô."Tớ?" Đường Sùng Ninh có chút vui sướиɠ."Nhưng mà cậu yên tâm, chắc chắn không phải vì thích cậu, cậu ấy là lớp trưởng, cái tâm trách nhiệm rất mạnh, chắc chắn là muốn kéo học sinh dốt như cậu về." Trần Nhất Chu cười cười.Đường Sùng Ninh dùng con mắt hình viên đạn liếc cậu ấy, "Cậu cũng biết à.""Ha ha, mọi người đều là con trai, tớ đương nhiên hiểu được.
Loại học sinh ngoan như cậu ấy, tuyệt đối cũng thích nữ sinh an tĩnh, cậu quá ồn, không hợp với cậu ấy." Trần Nhất Chu xua xua tay, dáng vẻ vỗ ngực hiểu rõ.Đường Sùng Ninh xoay người không hề để ý đến cậu ấy nữa, cất túi thuốc vào ngăn bàn, nhìn chằm chằm cái ót của Thẩm Hòe An.Nhìn chưa được vài giây, sau đầu Thẩm Hòe An tựa như mọc thêm một đôi mắt đột nhiên quay đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt của cô.Đường Sùng Ninh không hoảng loạn chút nào, cũng không né tránh, nâng mặt nhìn anh chằm chằm.Thẩm Hòe An đi tới phía cô.Không đợi Thẩm Hòe An hỏi cô đã khỏe chưa, Đường Sùng Ninh đã mở miệng trước: "Lớp trưởng, khi nào chúng ta đổi vị trí? Cuối tuần trước mới kiểm tra mà? Chúng ta có thể đổi chỗ không?" Giọng nói cô mềm nhẹ, lúc gọi Lớp trưởng đặc biệt mềm mại.Thẩm Hòe An nghe xong hơi hơi ngơ ngẩn.Trần Nhất Chu cũng đi quay đầu nhìn cô, "Tại sao? Cậu muốn thoát khỏi tớ?".