Miệt mài luyện tập cả buổi trời rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi Tô Thanh nằm nhoài trên giường rất nhanh đã ngủ mất.
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu bạc hắn nhìn hài tử nhìn cười đến mặt đầy nếp nhăn. Cẩn thận đem chăn đắp cho nàng xong hắn xoay người ngồi xuống nhắm mắt.
Ngày qua ngày Tô Thanh cùng lão nhân luyện võ cùng học y dược.
Nói đến võ công Tô Thanh học nhuần nhuyễn nhất vẫn là khinh công đi, nàng thật sự không ngờ lão nhân sẽ dạy lăng ba vi bộ cho nàng.
Khoảng thời gian này hệ thống rất ít xuất hiện, nàng gọi đến khàn cả giọng cũng không ngoi lên. Tô Thanh mới đầu hoảng hốt một vài ngài về sau tập mãi thành quen nên cũng không có gọi nữa.
Nhìn cây cối xanh thẩm trước mắt Tô Thanh tận sâu trong lòng cảm thán nơi này quả thật tươi tốt a.
Vừa đi vừa nhảy chân sáo, Tô Thanh bỗng nhiên vấp phải cái gì đó mà ngã nhào xuống đất.
"Ui da! Đau chết lão nương" Tô Thanh chống người đứng dậy hai tay không ngừng xoa vào nhau.
Dưới tán cây xanh mướt nữ nhân thân diện hắc y cả người dựa vào thân cây bất tỉnh.
Tô Thanh nhìn sơ lược đối phương từ trên xuống dưới nàng nhẹ đến gần xem xét.
Tay động nhẹ vai nữ nhân, vẫn không có động tĩnh Tô Thanh thở dài đem người nhấc lên, sức nặng ập đến Tô Thanh gắng sức lôi người kia sau đó xoay lưng đem người cổng lên, vận khinh công đi về phía Nam khu rừng.
Trên đất lúc này giỏ tre lăn lóc kèm theo là thảo dược rơi vải đầy đất, nơi gốc cây còn có một vệt máu lớn chưa khô.
Tô Thanh một mạch trở về nàng không hề biết rằng thảo dược mà bản thân cực khổ hái được bị bỏ lại chỗ thân cây.
Đến khi trở về đặt người kia nằm yên ổn trên giường mới chợt nhận ra giỏ thảo dược biến mất, nàng vội chạy đi tìm nhưng chân vừa bước đến bậc cửa liền dừng lại.
Xoay người trở vào trong, thầm nghĩ dù gì mạng người quan trọng a với lại nàng đã mất công đem về đây không cứu không được.
Thở dài trong lòng thầm tiếc nuối giỏ thảo dược, nhìn trước mắt y phục nữ nhân một mảng nhiễm đỏ bởi máu trước ngực.
Tô Thanh nhanh tay đem y phục nữ nhân cởi ra.
Lúc này một đạo bạch quang ập đến Tô Thanh phản ứng nhanh nghiêng người tránh khỏi.
Nhìn nữ nhân trên giường ngồi bật dậy Tô Thanh vội nói "cô nương cẩn thận đừng động đến vết thương"
Lý Mặc Sầu tay ôm ngực tay cầm kiếm chỉa về phía tiểu cô nương trước mắt.
Cổ họng một trận rỉ sét tanh nồng ập đến Lý Mặc Sầu phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Thanh nhìn liền vội chạy đến.
"Ta nói cô nương đừng động thổ huyết rồi đây này"
Đến gần nàng đem mũi kiếm của nữ nhân đẩy sang một bên.
"Ta là thấy cô nương ngất xỉu trong rừng nên mới mang về đây, từ nãy đến giờ ta cái gì cũng không có động chạm ngươi a"
Tô Thanh giữ khoảng cách nói chuyện với đối phương.
Lý Mặc Sầu nghe được ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang không ngừng giải thích với mình, mắt thấy nàng tay chỉ chỉ ngực Lý Mặc Sầu đưa mắt nhìn xuống phát hiện nơi đó một mảng đỏ tươi y phục.
Lý Mặc Sầu dần hiểu ra người này là đang cứu mình, nàng dần buông lỏng cảnh giác để tiểu cô nương chậm rãi đến gần.