Chương 5

Thanh Chỉ tuy rằng ngây thơ nhưng cũng nhận ra việc này không đúng lắm, dùng cả tay và chân để giãy giụa, nhưng có giãy thế nào cũng không thoát ra được, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia hai mắt đỏ ngầu lộ ra quang mang nguy hiểm, l*иg ngực khỏe mạnh cường tráng hiện ra màu cổ đồng đẹp đẽ.

Thanh Chỉ bị dọa đến ngây người, nhận mệnh nhắm hai mắt lại. Nam nhân nhắm ngây môi y mà hôn cắn, trong miệng Thanh Chỉ lập tức tràn ra mùi máu tươi, nam nhân hài lòng nheo mắt, liếʍ liếʍ hai mắt đang nhắm nghiền của y, “Mở mắt.”

Thanh Chỉ sợ hãi nhìn hắn, nức nở bậc khóc.

Nam nhân liếʍ liếʍ xương quai xanh tinh xảo của y, kế tiếp lưu lại một dấu hôn ngân đỏ hồng, “Có ai nói cho ngươi biết chưa, ngươi khóc lên thập phần xinh đẹp?”

“Phụ hoàng!” Tống Lăng thở hổn hển xông vào, bất chấp lễ nghi, bước dài một bước tiến lên. Thanh Chỉ nhìn hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, oa một tiếng khóc lớn lên, nhào vào l*иg ngực ấm áp của Tống Lăng.

Nam nhân nheo hai mắt đầy nguy hiểm, “Người của ngươi?”

Tống Lăng lôi kéo Thanh Chỉ quỳ xuống, “Là nhi thần mang Thất hoàng đệ vào, Thất hoàng đệ trong lòng nhớ đến mẫu thân mới van xin nhi thần dẫn y đến Ân Chu Uyển, phụ hoàng thứ tội!”

“Thất hoàng đệ?” Nam nhân giật mình, trong trí nhớ của hắn tựa hồ chưa từng nhìn thấy qua cái người gọi là Thất hoàng tử kia, “Là hài tử của Yến phi?”

“Phải.”

Nam nhân trầm mặc một lúc lâu mới thở dài một hơi, “Quả thật Yến phi rất thích Hồng Diệp.”

Thanh Chỉ gắt gao tựa vào trên người Tống Lăng, không dám nói lời nào, thân thể không ngừng run rẩy.

Nam nhân muốn tiến lên nâng Thanh Chỉ đứng lên, nhưng Thanh Chỉ lại như một nai con bị kinh hách, gắt gao chui vào ngực Tống Lăng. Nam nhân xấu hổ đứng trước mặt bọn họ.

Tống Lăng nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Chỉ, chậm rãi vỗ nhẹ trấn an y, cúi đầu hành lễ nói: “Nhi thần đưa Thất hoàng đệ về trước, nhi thần cáo lui.”

Nam nhân thất thần gật đầu. Thanh Chỉ được Tống Lăng ôm về Nhạn Linh cung, đôi tay nhỏ bé của Thanh Chỉ nắm chặt vạt áo Tống Lăng khóc đến mê man vẫn không chịu buông tay.

Tống Lăng thở dài nhẹ nhàng hôn lên trán y, ôm y cả một đêm.

Ánh nắng mặt trời thông qua cửa sổ được chạm khắc tinh xảo chiếu xuống rực rỡ huy hoàng.

Thánh Vũ đế đẩy ôn hương nõn ngọc trong lòng ra, xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.

“Bệ hạ….” Âm thanh kiều mị của nữ tử tựa như Dạ Oanh nhẹ nhàng kêu lên.

Hoàng đế không hề đếm xỉa đến nàng, phủ thêm áo choàng hướng cửa lớn mà đi. Lần đầu tiên tâm hắn đập loạn nhịp như vậy. Hài tử nhỏ nhắn kia, âm thanh khóc nức nở, còn có khuôn mặt đáng thương khả ái kia, mỗi khắc đều quanh quẩn trong tâm trí hắn. Hắn từ khi ý thức được mình muốn ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, hắn liền tự tay gϊếŧ chết ca ca mình, từ khắc đó tâm hắn như bị đông thành băng, cũng từ đó chưa từng phập phồng đến nổi nóng ruột nóng gan. Rốt cuộc hắn bị gì thế này?

“Bệ hạ.” Lão nhân râu tóc bạc phơ cung kính quỳ lạy trước mặt hắn.

“Trần thái y.”

“Bệ hạ triệu vi thần đến là vì chuyện gì?”

“Trẫm hỏi ngươi, năm đó Yến phi thật sự đã từng dâʍ ɭσạи hậu cung?”

Ngay cả mí mắt thái y cũng không dám nhấc lên, “Bệ hạ nói có liền có.”

“Trẫm muốn nghe sự thật !” Thánh Vũ đế nôn nóng mà cắn ngón tay. (làm câu này thấy haizz vl =])

“Vi thần không biết.”

“Thế thì Thất hoàng tử từ đâu ra? Y có phải là con trẫm không?”

“Bệ hạ nói phải thì nó là phải.” Thanh âm lão nhân rất thấp lại khàn.

“Nói thật!”

Thái y do dự chốc lát, “Thất hoàng tử quả thật là thân tử của bệ hạ….”

“Thế nhưng lúc tại triều cử hành nhỏ máu nhận thân, máu của trẫm và Thất hoàng tử chưa từng hòa vào nhau!”

“Bệ hạ thật sự là quý nhân mau quên.” Thái y cười lạnh, “Là bệ hạ phân phó các lão thần mượn chuyện này mà diệt trừ Yến gia, giọt máu kia đương nhiên cũng bị động tay động chân.”

Thánh Vũ đế trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài: “Hài tử kia chịu nhiều khổ cực rồi.”

Trần thái y cười lạnh một tiếng: “Bệ hạ quả thật là tình thâm nghĩa trọng a!”

Thánh Vũ đế làm sao không nghe ra được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Trần thái y, ngượng ngùng nói: “Trần thúc, năm đó sự tình của Nguyệt Nguyệt….. Trẫm….”

“Hạ thần sợ hãi, tiểu nữ làm sao xứng đáng để bệ hạ nhớ mong? Cái danh ‘Trần thúc’ này thần gánh không nổi!”

Thánh Vũ đế thoáng chốc run lên, sâu kín thở dài một hơi: “Vô tình nhất đế vương gia, ngươi nên oán trẫm….. “