Chương 20

Nhìn bóng lưng xa dần của Trục Phong, Tông Lăng cười lạnh.

“Điện hạ thả hổ về rừng, không sợ sẽ để lại hậu hoạn.” Liên Như Tuyết từ phía sau đi đến, giọng nói đầy mỉa mai.

Tống Lăng cười nhạt, nâng cầm dưới Như Tuyết lên, hơi thở tựa hồ phun lên gương mặt xinh đẹp của Như Tuyết nói: “Ta đang chờ con tiểu hổ này kéo lão bất tử kia từ ngôi vị hoàng đế xuống, đó không phải là nhiều Như Tuyết mong muốn?”

Liên Như Tuyết cười, kéo tay Tông Lăng ôm vào lòng: “Điện hạ hảo tâm cơ, vì nó mà ngay cả người mình thích cũng lợi dụng.”

Tống Lăng tựa như bị bỏng thu tay lại, đẩy hắn ra.

Liên Như Tuyết cười, cười thật xinh đẹp.

“Đàm Ảnh!” Tống Lăng quát.

Thân ảnh Đàm Ảnh quỷ mị xuất hiện quỳ trước mặt hắn.

“Lập tức đi Đại Lý, người Tần gia không thể không cứu nhưng cũng không thể cứu tất cả.” Lời nói của Tống Lăng cao thâm khó lường.

“Vâng.”

“Đàm Ảnh!” Như Tuyết gọi Đàm Ảnh, thiên ngôn vạn ngữ chỉ vỏn vẹn thành một câu “Vạn sự cẩn thận.”

Đàm Ảnh cười, hắn luôn lạnh lùng như băng, khi cười lên, không nghĩ đến lại đẹp như vậy….

An Nhi lần nữa tỉnh lại trong Ân Chu các.

Thánh Vũ đế ngồi bên cạnh y, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, thấy y tỉnh lập tức mỉm cười.

An Nhi tức giận không thèm để ý tới hắn.

Tống Vũ đế tức giận, mình xem An Nhi như bảo bối phỏng trong lòng bàn tay, lại không nghĩ tới y lại phản bội mình, trong lúc tức giận chợt một ý niệm hiện lên trong đầu Thánh Vũ đế, chỉ cần biến An Nhi thành người của mình, chỉ cần như vậy y sẽ không rời khỏi mình nữa!

An Nhi đột nhiên cảm thấy, ánh mắt người kia nhìn mình đột nhiên nóng bỏng đến đáng sợ, lo sợ nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Thánh Vũ đế.

Thánh Vũ đế bắt lấy y ôm vào lòng, amwjc dù khí tức có chút hỗn loạn nhưng vẫn cẩn thận tránh đi vết thương ‘xoẹt’ một tiếng xé rách quần áo trên người An Nhi.

An Nhi sợ đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng giãy giụa dùng cả tay lẫn chân không ngừng đấm đá, Thánh Vũ đế sợ làm vết thương của y vỡ ra, không dám hạ thủ tàn nhẫn nhưng y cứ muốn trốn tránh hắn, Thánh Vũ đế tức giận đánh một chưởng lên vai An Nhi, An Nhi bị đánh trúng yếu huyệt kêu thảm một tiếng, mềm oặt ngã xuống giường, Thánh Vũ đế tàn nhẫn đứng dậy nhặt lên thắt lưng làm bằng lụa trói hai tay An Nhi chắc chắn y không vì giãy giụa mà thương tổn chính mình, sau đó vương tay xé quần An Nhi.

Vuốt ve thân thể non mềm của An Nhi, Thánh Vũ đế say mê than thở: “An Nhi, An Nhi….”

An Nhi không nói lời nào cũng không tiếp tục giãy giụa, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thánh Vũ đế rất muốn xem nhẹ nước mắt kia, chỉ cần hung hăng biến An Nhi thành người của mình, khi đó mình sẽ bồi thường cho y, càng yêu thương cưng chìu y gấp bội. Nhưng mà nước mắt của An Nhi tựa như đánh vào lòng Thánh Vũ đế, đau đến nóng lên làm hắn không cách nào xem nhẹ, Thánh Vũ đế than nhẹ một tiếng, hắn luôn là người tàn nhẫn độc đoán nhưng lần này hắn không cách nào xuống tay.

An Nhi vẫn còn đang khóc, khóc đến cả người run rẫy nhưng hết lần này đến lần khác không phát ra thanh âm, tháo xuống đai lưng đang trói hai tay An Nhi, ôm y vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ dành.

Không biết qua bao lâu, An Nhi rốt cuộc an tĩnh trở lại, ngủ thật say trong ngực hắn, lông mi thật dài còn vương nước mắt, điềm đạm đáng yêu.

=========Ta là phân cách tuyến đáng eo========

Năm nay đã định là một năm không yên bình.

Phía nam lũ lụt tai họa liên miên, lòng dân không yên lại bị người khác hết lần này đến lần khác xúi giục, phía nam đã có bạo loạn. Thánh Vũ đế không thể không phái tân khoa trạng nguyên năm nay Liên Như Tuyết đi đến phía nam dẹp loạn, sự tình khẩn cấp liền giao binh quyền Hà Nam cho Liên Như Tuyết phụ trách.

Đại Lý Tần thị phản loạn, Tần Trục Phong thế tử Tần vương thoát chết trong đường tơ kẽ tóc trở về Đại Lý, cứu được Tần lão phu nhân và quận chúa, quyết định dẫn binh tạo phản. Nhưng quận chúa và phò mã đã bị thích khách Thánh Vũ đế phái đi gϊếŧ chết.

Tần thế tử uống máu lập thề, thù này không báo tuyệt không làm người.

Ngày dần trở nên ấm áp, hoa thủy tiên cũng đã nở.

Tống Lăng ngồi trong các, trước mặt là một chậu than hồng, bên trên là một bầu nữ nhi hồng thượng hạng.

Như Tuyết đi đến, phủi bông tuyết trên người mình xuống, cả người tựa như muốn hòa vào trong tuyết.

“Sao rồi?” Tống Lăng đưa tới một ly rượu.

“Phía nam đã loạn, Đàm Ảnh đang liên hiệp cùng một ít người giang hồ, cố ý đổ dầu vô lửa.

“Lão ngũ đâu?”

“Ta và ngũ hoàng tử âm thầm gặp mặt, hắn muốn lôi kéo ta.”

Tống Lăng cười: “Lôi kéo ngươi?”

Như Tuyết cười: “Ngũ hoàng tử đã sớm chờ không được nữa.”

Tộng Lăng nghịch ly rượu trong tay: “Đã vậy thì nhanh đi, ta cũng không chờ được nữa.”

Như Tuyết nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, khóe môi lãnh đạm nhếch lên: “Việc ngũ hoàng tử mưu nghịch đã sớm nằm trong sở liệu, hắn là một tên mãng phu, chỉ cần kí©h thí©ɧ hắn một chút tất nhiên hắn sẽ không kiềm chế được, nhưng hắn không đấu lại hoàng đế, đến lúc đó để Thánh Vũ đế tự tay gϊếŧ nhi tử của mình, thân mang danh tàn bạo, ngươi và ta chỉ cần ngư ông dắc lợi, đến lúc đó buộc hắn thối vị, Tống Lăng ngươi danh chánh ngôn thuận lên ngôi.”

Tống Lăng mỉm cười: “Phụ hoàng thật bất hạnh, có một kẻ thù như ngươi…”

Hai tháng sau ngũ hoàng tử tạo phản. Trong kinh không có người hộ giá, ngũ hoàng tử đánh vào hoàng cung.

An Nhi co rúc trên giường lớn, hai mắt mở thật to nhìn ánh lửa chiếm giữa nữa bầu trời ngoài cửa sổ.

Dù sau Thánh Vũ đế cũng xuất thân từ quân đội, lúc này không quá mức hốt hoảng, hạ lệnh đóng chặt cửa đưa tin cho Thú Kinh Quân, chỉ cần thủ đến hừng đông thì không còn gì phải sợ tên nghiệt tử này.

“An Nhi.” Thánh Vũ đế dùng chăn mỏng bao lấy y ôm vào trong ngực, An Nhi dịu ngoan nằm trong lòng Thánh Vũ đế.

“Bệ hạ, quân phản loạn đã phá Huyền Vũ môn!” Thanh âm hốt hoảng vang lên ngoài cửa.

“Lui về thủ Chu Tước môn! Tất cả ngự lâm quân rút lui tập trung thủ Chu Tước môn.” Thánh Vũ đế lớn tiếng phân phó, đứng lên nói: “Trẫm tự mình trấn giữ!”

Một bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo của hắn, Thánh Vũ đế cuối đầu chống lại đôi mắt to tròn oánh lệ quang.

“Ngươi không được chết!” An Nhi tựa như khẩn cầu, người cũng khẽ run. An Nhi đột nhiên rất sợ, sợ Thánh Vũ đế sẽ như ba ba của y kiếp trước cứ thế bỏ y mà đi.