Chương 16

Xoa xoa nguyệt thái dương đau nhức, Tống Lăng đi về phía Ân Chu Uyển.

Bên trong các không ngừng truyền ra tiếng cười tựa chuông bạc.

An Nhi oa trong ngực Thánh Vũ đế, tự mình đùa nghịch cửu liên hoàn, An Nhi nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn đém cửu liên hoàn đưa đến trước mặt Thánh Vũ đế.

Thánh Vũ đế nhận lấy khẽ mỉm cười, ôm An Nhi vào l*иg, không qua bao lâu cửu liên hòa đã được giải.

An Nhi vương cánh tay trắng noãn như ngó sen đoạt lấy cửu liên hoàn quan sát tỉ mỉ, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì liền tức giận ném món đồ chơi đó qua một bên.

Thánh Vũ đế nhìn bộ dáng ngây ngô của y khóe môi kéo lên một nụ cười, ôm lấy An Nhi còn đang giận dỗi với cửu liên hoàn ôm vào trong ngực, dùng hàm râu cứng rắn ma sát lên mặt An Nhi chọc cho y cười đến vui vẻ.

Tống Lăng run rẫy tiến lên hành lễ, kêu một tiếng phụ hoàng.

An Nhi vừa nhìn thấy hắn lập tức gọi một tiến ‘ca’ muốn nhào vào lòng hắn nhưng lại bị Thánh Vũ đế ôm lại, dùng áo lông hồ bao thật chặc chỉ lộ ra khuôn mặt tựa quang ngọc bên ngoài.

“Quỳnh lâm yến kết thúc rồi?” Tống Vũ đến nhìn Tống Lăng, lòng có chút không yên đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của An Nhi.

“Vâng, chúc mừng phụ hoàng, dân gian năm nay nhiều anh tài, chư vị sĩ tử đều là những anh tài trẻ tuổi.”

Thánh Vũ đế gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, hôm nay đã trễ, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Phụ hoàng, nhi thần còn có một việc cầm bẩm tấu.”

“Nói.”

“Là người đức đầu cả văn và võ kỳ thi năm nay.”

“Sao? Còn có người văn võ song toàn như vậy?”

“Vâng, là thế tử Tần vương gia, Tần Trục Phong.”

“Quả nhiên là thiếu niên tài giỏi.” Thánh Vũ đế gật đầu bình đạm nói.

“Nhi thần muốn tiến cử hắn làm thái phó của An Nhi.”

Thánh Vũ đế khẽ đổi sắc mặt nói: “An Nhi còn nhỏ, chuyện này không gấp.”

“Phụ hoàng, An Nhi mười sáu tuổi phải phong vương tước, lễ nghi âm luật cỡi ngựa bắn cung tất cả không thể bỏ qua, hiếm thấy một người văn võ song toàn như Tần thế tử, tuổi tác cùng An Nhi lại không cách nhau quá xa, có thể để hắn bồi An Nhi là thích hợp nhất. Huống hồ thân thể An Nhi không tốt, có thể học cỡi ngựa bắn cung cũng có thể cường thân kiện thể, sau này cũng có thể ít chịu nỗi khổ bệnh tật.”

Thánh Vũ đế trầm ngâm trong chốc lát, câu nói cuối cùng của Tống Lang làm hắn động tâm, mỗi lần nhìn thấy An Nhi vì bệnh mà thống khổ, Thánh Vũ đến hận không thể thay y chịu khổ, tuy nói hoàng tộc Tống thị gia học sâu xa, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ cường thân kiện thể, có nội công tâm pháp tu luyện nhưng để luyện thành cực kỳ khổ cực, Thánh Vũ đế sau có thể để An Nhi chịu loại đau khổ này?

An Nhi nhô cái đầu nhỏ từ trong lông hồ ra, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Thánh Vũ đế: “Con muốn thái phó.”

Thánh Vũ đế cười xoa đầu An Nhi nói: “An Nhi muốn vậy thì chuẩn.”

An Nhi vui vẻ ra mặt.

Tống Lăng quỳ an, vội vàng cáo lui an bài mọi việc, chờ đến khi ra khỏi Ân Chu các mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.

Tống Lăng biết, hiện tại mình đang đi một nước cờ hiểm, nếu như có thể dùng Trục Phong đoạt lấy An Nhi từ bên người Tống Vũ đế, vậy mình liền thắng nhưng một khi thất bại, cho dù mình có chết cũng không đủ để tạ tội.

Từ khi nhận thánh chỉ, Trục Phong hưng phấn suốt đêm không thể ngủ, trời chưa sáng đã thức dậy, mượn ánh nắng ban mai sửa sang lại từng món đồ chơi mới mẽ từ dân giang tìm tới cho An Nhi.

“Tiểu tử thúi.” Cửa bị đá văng ra, theo sau là một tiếng sư tử hống.

Trục Phong lập tức biến sắc, bất chấp vật trong tay xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, lại bị một bàn tay xách cổ áo lôi trở về.

Trục Phong cười nịnh nọt nói: “Cha….”

Tần vương gia trời sinh thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, là một người hào sảng, hiện tại xách cổ áo Trục Phong như bắt một con gà: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi còn muốn chạy?!”

“Cha, ta không có, không có, ngài buông tay, đau, đau quá…..”

“Tiểu tử thúi! Cả năm nay một chút tin tức cũng không có, ta và mẫu thân ngươi còn tưởng ngươi ngã xuống vách núi bỏ mình.” Tuy giọng nói hung ác nhưng không khỏi lộ ra ôn tình.

“Cha, ngàu thật là gừng càng già càng cay!” Trục Phong rất có thành ý nịnh nọt.

Tần vương gia yêu thương nhìn nhi tử, thở dài nói: “Mùa xuân năm nay về nhà đi, mẫu thân ngươi lo lắng gần chết. Muội muội ngươi cũng đã lập gia đình, ngươi thân là ca ca, ngay cả một món lễ vật cũng không có.”

Trục Phong ngồi ở mép giường cuối đầu nói: “Cha, ta đã có người mình thích.”

Tần vương gia lườm hắn một cái: “Ta đã đoán được, năm đó ngươi vừa nhìn thấy sách là như nhìn thấy cừu nhân, hôm nay lại đổi gió thi bảng nhãn, nhất định là có đều mờ ám.”

Trục Phong cười ngây ngô, đùa nghịch đồ chơi nhỏ trong tay.

Tần vương gia vỗ vỗ đầu hắn: “Mùa xuân năm nay mang người về phủ để ta và mẫu thân ngươi nhìn một chút.”

“Có thể…. Có thể y…”

Tần vương gia tát qua một tay: ” Hỗn tiểu tử, ta đây từ sớm đã không trông cậy ngươi sẽ nối dõi tông đường!” Sau đó lại thở dài nói: “Muội phu ngươi nói, chờ sau khi muội mượi ngươi có con, sẽ đưa trưởng tử qua cho chúng ta làm tôn tử.”

Trục Phong đương nhiên biết, cha vẫn luôn muốn tôn tử nhưng mình chẳng ra gì, mệt mỏi cha tuổi đã cao lại vì mình bôn ba cực khổ, không kiềm được hốc mắt đỏ lên.

“Tiểu tử thúi, khóc cái gì chứ, cha ngươi là ta đây còn chưa có chết!”

“Cha, ngài thật tốt! Ngươi là cha tốt nhất!” Trục Phong ôm cổ Tần vương gia kêu to.

Tần vương gia cười, xoa nhẹ mái tóc dài của nhi tử, cảm khái một hồi lâu, bởi vì tính hướng của nó mà nhi tử đã rời nhà mấy năm, cách đây vài ngày nhận được tin nhi tử rơi xuống Thiên Nhai, sinh tử không lường được, may mắn đại nạn không chết, ông cũng đã suy nghĩ rõ ràng, có một số việc không thể cưỡng cầu, nếu nhi tử đã có người mình thích như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên cũng tốt, vừa nghĩ không khỏi thở dài một tiếng: “Năm này, một nhà của chúng ta nên ăn một bữa cơm đoàn viên…”