Chương 42. Tam di nương muốn gây sự

Sau cuộc nói chuyện với Phó Vĩnh Kiệt, cuối cùng hắn cũng đáp ứng thỉnh cầu của A Tam, vậy là một tháng sau, sự vụ làm ăn ở Trường An đành phải thay người khác. A Tam trở về sương phòng của Tô Mộc, thấy y an ổn ngủ, cũng ngồi bên áng thư làm việc, không có đến quấy rầy y.Trải qua mấy ngày làm quen với công việc chủ mẫu, Chu Hằng ngoại trừ sau khi Phó Vĩnh Kiệt tảo triều trở về cùng y có vài trò tiêu khiển, phần lớn thời gian đều đối mặt với một đám người phiền phức. Thật là một đám thị thϊếp không lúc nào chịu an phận.

Buổi sáng ở hồ sen, thời tiết tháng 3 mùa xuân hoa nở, Chu Hằng ngồi trong đình giữa hồ tự chơi cờ với chính mình, từng đợt hương thanh mát len lõi vào hô hấp, khiến con người ta vô cùng dễ chịu. Chu Hằng tự nhủ:

- Không đầy một canh giờ nữa, Phó Vĩnh Kiệt sẽ trở về, nhất định phải đòi y mang mình ra thành chơi một chút.

Suy nghĩ đến điều tốt đẹp khiến bản thân chưa kịp hết vui mừng, phía trước mặt liền thấy một vài người hướng chỗ này đi tới,,, dáng người này, không ai xa lạ chính là Tam di nương của lão hầu gia.

Bóng người yểu điệu đi đến, nàng ta hôm nay mặc một thân quần áo hồng sắc, trang điểm tỷ mỹ, trên tóc còn cài cặp trâm hồng ngọc thượng hạng, thoạt nhìn như một đại cô nương thành thục hiểu phong tình.

- Thị thϊếp gặp qua chủ mẫu.

Nàng ta cúi người, ngoan ngoãn hành lễ trước mặt Chu Hằng, nhìn kiểu cách này, Chu Hằng khẽ nhíu mày, đúng là vô sự bất đăng tam bảo điện, y không tin, kẻ này tự dưng tìm đến đây nói lời cát tường với y.

- Đứng dậy đi, hiện giờ không phải giờ thỉnh an, ngươi tự mình đến đây là cần gì?

Tam di nương thấy y bộ dáng phong nhã lại dùng khí thế trên cao nhìn xuống cùng mình nói chuyện trong lòng dậy lên cảm giác không thể chấp nhận, suy cho cùng, vị chủ mẫu nam thê này đối với kẻ háo thắng như ả ta giống một khối bánh hoa quế bị mắc ngẹn vậy, cương quyết nhổ ra thì không đúng quy củ mà nuốt vào thì khiến bản thân khó chịu. Nàng ta nhìn đến nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu rất nhanh bưng đến một đĩa điểm tâm tinh xảo, bàn tay trắng nõn ra vẻ đỡ lấy cái đĩa, bước đến đặt lên bàn:

- Thϊếp thân lúc sáng sớm có vào bếp làm chút điểm tâm, liền mang đến hiếu kính chủ mẫu, dù sao ly trà ngày ra mắt là do thϊếp thân vụng về, đến nay vẫn chưa bồi tội với chủ mẫu.

Chu Hằng nghe giọng nói ngọt ngào của nàng ta không hiểu sao cảm thấy chướng tai cực kỳ, một phụ nhân còn lớn hơn y vài tuổi, lại ngày ngày lượn tới lượn lui trước mặt y kêu xưng thϊếp thân chủ mẫu, cứ như bản thân nàng ta là thϊếp thị của Phó Vĩnh Kiệt không chừng. Y không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện nhàm chán với nàng ta, mặc kệ nàng muốn làm gì, thứ lỗi y không rảnh xem diễn trò.

Thả con cờ trong tay tùy ý xuống bàn, bóng dáng mặc đồ trắng đứng dậy, nhìn thằng vào gương mặt đang tươi cười của tam di nương, ôn thanh nói:

- dù ta là chủ mẫu, nhưng nam nữ bối phận khác biệt, tốt nhất tam di nương ngoài lúc thỉnh an cũng đừng tới lui trong viện ta, đó là lễ nghĩa.

Sắc mặt tam di nương tái lại, nhìn vẻ cao cao tại thượng của Chu Hằng liền muốn nhào tới cào nát vào gương mặt đang vênh váo kia. Trước giờ người được chủ hầu phủ sủng ái nhất là nàng ta, bây giờ Phó Vĩnh Kiệt trở về, địa vị của nàng không còn như trước đã đành, lại còn bị tiếp tục một trận chèn ép.

Nàng ta tiến lên một bước, đứng trước mặt Chu Hằng, nở một nụ cười mê hoặc.

- di nương, lão gia đến rồi.

Sau khi nghe nha hoàn nói nhỏ, thân mình của tam di nương liền lảo đảo hướng về phía Chu Hằng. Y bị hành động lớn mật bất ngờ này làm giật mình, không thể như vậy đỡ lấy nàng ta, thân thủ nhanh một chút, Chu Hằng né người, tam di nương liền kiều kiều nhược nhược té ngã lên mặt bàn, sau đó còn không quên quơ loạng một chút, làm đồ vật trên bàn loảng xoảng rơi xuống tạo nên động tĩnh cực kỳ lớn. Chu Hằng sau khi ổn định thân mình đã nhìn thấy tam di nương ngã nhào dưới đất, nước mắt không cần chuẩn bị cũng sớm doanh tròng.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói gấp gáp của Phó An Sinh lập tức vang lên, bước chân vội vã hướng tới nơi này. Tam di nương thấy người tớim, xoay lưng mềm mại kêu một tiếng:

- hầu gia,,,

Sau đó oan ức mà rơi lệ. Trung dũng hầu thấy ái thϊếp của mình ngã dưới đất yếu đuối đáng thương, liền nhanh đến đỡ người đứng dậy, sắc mặt không tốt nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng lúc này muốn đưa tay đỡ trán thở dài, lại tới nữa, lão bất tử Phó An Sinh lại tới nữa,,,phiền chết y a~

Chu Hằng theo quy củ cúi người vái chào:

- Nhi tức gặp qua phụ thân, phụ thân an hảo.

Ôm kiều thϊếp trong ngực, Phó An Sinh đôi mắt không thiện ý nhìn đến Chu Hằng, nói:

- Nàng dù là thị thϊếp, cũng là thị thϊếp của Trung dũng hầu, ngươi cũng nên rộng lượng một chút.

Chu Hằng vừa định giải thích, tam di nương trong ngực Phó An Sinh lại thút thít khóc lên,,,

- Hầu gia, là do thϊếp không đúng, biết chủ mẫu không thích mình, còn muốn một lòng thân cận,,tất cả do thϊếp, thϊếp sai rồi...huhu.

Khóc chưa xong, giọng nàng lại nghẹn ngào hướng về phía Chu Hằng, toang như muốn quỳ xuống, nhưng cánh tay vẫn bám chắc vào cánh tay Phó An Sinh.

- Ngươi chỗ nào cần quỳ với hắn, tử tế đứng cho ta.