1 canh giờ sau đó, Chu Hằng cả người vô lực, đôi mắt nhắm hờ để cho Phó Vĩnh Kiệt mặc y phục lại cho mình, chân y lúc này run rẩy đến mức không thể tự mình đứng cho tử tế, nên thân thể cứ tựa vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ.- khanh khanh, về thôi! - Phó Vĩnh Kiệt lay gọi y. Người kia cũng không có trả lời, hắn liền xốc người mang đi ra xe ngựa. A Nhất cũng từ chỗ Tiểu Trác trở về, thấy thần quân bế người ra cửa, nhanh chóng tiến lên vén màng xe ngựa. Nghĩ thầm:
- những kẻ đang yêu thật khó hiểu!! rõ ràng lúc nãy còn rất mạnh khỏe ăn hết cả bàn thức ăn!
Xe ngựa đánh một vòng về thẳng Trung dũng hầu phủ!
Ngày tháng trôi qua ở hầu phủ cũng không mấy khó khăn như Chu Hằng nghĩ, mang tiếng chưởng gia, nhưng việc gì cũng do a Tam làm thay, Phó Vĩnh Kiệt tảo triều về liền cùng y đọc sách, học y viết chữ, hắn nói, nếu y muốn liền ủng hộ y thi đỗ công danh. Khi hai người đang bàn đến " đạo trị gia" thì gia đinh bên ngoài vào báo, Tô Mặc tướng quân đã trở về rồi. Ngay sau đó, Chu Hằng nhìn thấy một người bước vào, thân mang giáp sắt, cả người một bộ dáng phong trần bụi bặm. Hắn cúi người chào về phía này:
- Tiểu tướng tham kiến Chiến thần quân, tham kiến phu nhân!
Phó Vĩnh Kiệt hài lòng tiến tới vỗ vai hắn, nói:
- Sao lại về sớm hơn dự định, chuyện ở biên quan đã giải quyết tốt?
- Bẩm thần quân, đã sớm san bằng bọn chúng.
Nói rồi, hắn nhìn đến Chu Hằng, cười cười nói:
- Lần đầu gặp mặt phu nhân, ta không có món gì tốt làm quà ra mắt, vừa hay ở biên quan bắt được một con chó nhỏ, mong phu nhân đừng ghét bỏ.
Bên ngoài, một người nắm sợi dây thừng to dắt vào, vật gọi là " chó nhỏ" trong miệng người kia, làm nha hoàn trong phòng sợ đến hãi hùng. Con chó cao hơn nửa thân người, bộ lông đen tuyền, đôi mắt long lanh linh động. Vừa nhìn đã biết động vật hoang dã tính khí cao, nó ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, miệng còn sủa hai tiếng gâu gâu vang dội cả căn phòng.
Phó Vĩnh Kiệt thấy vậy, bàn tay đặt sau lưng Chu Hằng vỗ nhẹ, hỏi:
- Có sợ không?
Chu Hằng lắc đầu:
- Cũng không đến nỗi sợ, nhưng ngài nói, tiểu tâm can của A Tam là người này? - Y nghi hoặc hỏi lại.
Chu HẰng cười, nói nhỏ vào tai y:
- Ngươi cũng đừng bất ngờ, đây chắc là con vật hiền lành nhất hắn có, nên mới đặc biệt mang về cho ngươi. Nhớ năm trước khi trở về, còn vứt cho A Tam 1 con xà màu xanh lục, A Tam lúc chăm sóc còn suýt bị nó cắn.
Chu Hằng che miệng cười, con người này thật là quá khủng bố, cũng quá thú vị.
Thấy đôi phu phu trên kia không để ý mình, lại còn đang to nhỏ nói chuyện riêng, Tô Mặc không biết làm sao liền ho nhẹ 2 tiếng.
- Phu nhân, con chó nhỏ này, nếu người không thích, tiểu tướng sẽ lại mang đến thứ khác cho người.
Chu Hằng vội xua tay, giải thích:
- Không, ta đặc biệt thích, có tiểu cẩu này giúp ta canh sân viện cũng rất tốt, đa tạ ngươi!
Tô Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc trở về hắn đã phải cân nhắc biết bao nhiêu mới chọn ra con chó nhỏ này cho phu nhân, rất may người lại thích...
- Mặc Mặc, Mặc Mặc,,,, - Tiếng gọi của A Tam từ phía hành lang đối diện vang vọng đến nơi này... Tô Mặc cũng nghe thấy, nhíu mày, bàn tay cầm thanh đao liền nắm chặt.
A TAm từ bên ngoài chạy vào, trên tay nải sổ sách chất nhiều một đống, chạy vào bên cạnh Tô Mặc trước sau, trên dưới nhìn hắn một lượt, miệng luôn luyên thuyên:
- Mặc Mặc, ngươi lại gầy đi rồi, đổ bổ ta gửi đến ngươi không có dùng sao? còn nữa,,,tại sao trên tay ngươi lại nhiều hơn 1 vết sẹo rồi, thật là cái người này....ngươi không nghe vào lời ta nói sao....
Tô Mặc ái ngại nhìn đến phu thê Phó Vĩnh Kiệt, lại mang chui đao của mình đẩy A TAm qua một khoảng xa, trừng trừng nhìn người kia.
- Lần trước bị ta đánh chưa hết sợ hay sao? vẫn lại muốn?
A Tam cũng mặc kệ thái độ người kia, gương mặt cười đến cũng không khép được miệng.
- Còn sợ còn sợ,,, Mặc Mặc, đi, ta đưa ngươi đi xem Tiểu Thanh, nó bây giờ được nuôi vô cùng tốt, cũng không còn cắn ta nữa,...
A Tam lôi kéo Tô Mặc ra ngoài, đến Phó Vĩnh Kiệt cũng quên chào. Chu Hằng nhìn bọn họ, lại nhìn đến con chó bên dưới đang đứng nhìn mình, nhất thời có chút đau đầu. Con cẩu lớn như vậy, phải nuôi nó ở đâu đây?